Cô suýt cũng ngủ theo, nguy hiểm quá!
Nhưng may mắn thay là trong khoảnh khắc mệt mỏi sắp ngủ đó, Tích Niên đột nhiên giật mình lập tức ngồi dậy, chiếc giường hơi bỗng nhiên lắc lư một cái.
Cô nhanh chóng quay sang nhìn con trai ngủ có yên giấc hay không, sau đó mới cẩn thận vén chăn ra bò dậy, đêm nay cô còn có việc quan trọng, phải nhanh chóng đi tìm phòng giám sát, không thể để Hạ Ngôn sau này cầm video của cô muốn làm gì thì làm.
Cô cẩn thận đi lại trong nhà họ Hạ, bây giờ đã đêm khuya tĩnh lặng, không có ai cả, xung quanh nhà họ Hạ bật những ngọn đèn mờ nhỏ, cho nên đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy mọi thứ.
Suy ngẫm xem phòng giám sát nên nằm ở chỗ nào…
Vừa tìm kiếm, một bên tay vịn vào tường, vừa phát ra âm thanh gì đó.
Sau một phen lặn lội thì cuối cùng trời xanh không phụ người có lòng, cô cuối cùng đã tìm thấy phòng giám sát rồi, không biết liệu có ai nhìn chằm chằm vào camera trong phòng giám sát vào đêm hôm khuya khoắt này hay không.
Trong lúc suy ngẫm, cô vẫn định cẩn thận chút, chậm rãi đặt tay lên ổ khóa rồi đẩy cửa ra từng chút một.
Cô nhìn trộm vào trong qua khe cửa, trong phòng sáng trưng, có người ở trong đó sao?
Phía trước lắp vô số cái màn hình, phân biệt xoay một nửa vòng tròn, ở dưới màn hình có ba cái ghế văn phòng cũng đưa lưng về phía Tích Niên, xem ra ở đây thường có ba người trực ban.
Đột nhiên cái ghế văn phòng ở giữa khẽ chuyển động, đôi mắt của Tích Niên lóe lên rồi nhìn qua đó theo cái ghế, quả nhiên có một người đang ngồi trên ghế.
Hình như người đó đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khóe miệng của Tích Niên nhếch lên một nụ cười, cô nhẹ nhàng và cố gắng đẩy cửa ra mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Chân trước đi vào, chân sau vào theo, cô vặn cổ tay, che miệng trước rồi mới đánh ngất? Hay là trực tiếp đánh ngất đây?
Cô vừa suy ngẫm vừa đi về phía cái ghế…
“Muộn như vậy mới đến đây, để tôi chờ lâu thật đấy.
” Người ngồi ở đó đột nhiên quay lưng nói với Tích Niên.
Giọng nói này…
Trong sự lạnh băng mang theo một loại rét thấu xương, khiến người ta lờ mờ cảm thấy rợn tóc gáy, còn có chút khàn giọng và hơi trầm thấp, mang theo một sức quyến rũ, chẳng lẽ nói…!
Khi nghĩ đến đây thì cô dứt khoát không nghĩ nữa, lập tức xoay người muốn chạy đi.
Cái ghế nhẹ nhàng xoay chuyển: “Đã đến đây rồi, rời đi vội vã như vậy làm gì thế? Ngồi xuống đi!”
Tích Niên dừng bước lại, chết tiệt! Đã bị phát hiện rồi thì cô còn chạy làm gì nữa? Gần đây đi đường đã giẫm phải than nắm rồi sao? Tại sao làm gì cũng bị bắt tại trận thế: “Anh đúng là con giun đũa trong bụng tôi mà! Tổng giám đốc Hạ!”
“Hì… Điều đó chẳng phải vừa hay sao? Chứng tỏ chúng ta tâm đầu ý hợp với nhau!” Anh cười nói.
Tích Niên trừng anh một cái, ai muốn tâm đầu ý hợp với anh, cô bước tới xoay cái ghế bên cạnh Hạ Ngôn rồi trực tiếp ngồi xuống: “Anh đúng là kiên nhẫn thật, cứ mãi ở đây chờ tôi tới.
”
Anh cười mà không nói lời nào, chỉ là chỉ vào màn hình ở trước mặt anh.
Những màn hình khác cũng đã tắt đi, chỉ có màn hình ở trước mặt Hạ Ngôn đang mở, cô nhìn kỹ, đó là cảnh tượng trong hồ bơi, bây giờ còn có thể nhìn thấy Tiểu Hoại đang ngủ say.
“Anh vẫn luôn theo dõi sao? Đồ cuồng theo dõi!” Nếu Hạ Ngôn vẫn luôn ngồi ở đây thì chắc chắn đã nhìn thấy chuyện xảy ra giữa cô với con trai trong hồ bơi.
Ôi, thật tội nghiệp, con trai cũng cởi quần áo xoay hai vòng ở hồ bơi, lần này hai mẹ con xem như bị bán cả rồi.
“Bố của nó là ai?” Hạ Ngôn chống một tay lên trán, bông đùa nhìn Tích Niên, bình thản nói, như thể chỉ là đang tùy ý trò chuyện với cô vậy.
Nhưng sự tùy ý của anh không đồng nghĩa Tích Niên cũng có thể tùy ý, điều cô để ý nhất không gì ngoài việc Hạ Ngôn chủ động nhắc đến bố của Tiểu Hoại, có lẽ là có tật giật mình, cô vừa nghe thấy thì trong lòng lập tức rất không vững dạ.
Sau khi dừng lại vài giây thì cô nói: “Tại sao đột