Cô gái trẻ vừa nói vừa cởi chiếc mũ đang đội trên đầu xuống.
Mái tóc đen dài xõa xuống, độ dài vừa phải, lại nhìn khuôn mặt lộ ra đó, mang theo vẻ đẹp của người phụ nữ phương Đông điển hình.
Dưới hàng tóc mái ngang đều và dày nặng đó là một đôi mắt to long lanh, chiếc mũi cao thẳng và nhỏ nhắn, đôi môi của cô ta được tô bằng màu son đỏ cam, trông càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, không khỏi khiến cho các phóng viên kinh ngạc, rốt cuộc người đang nói chuyện này là ai?
Triệu Khiết Vũ lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai tay chống lên bàn, con ngươi run rẩy nhìn cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện đó: “Lan… Lan Đình!”
Cố Lan Đình, con gái thứ hai của nhà họ Cố, năm nay 21 tuổi, là con gái ruột của Triệu Khiết Vũ, cũng chính là cô hai của doanh nghiệp Cố thị khổng lồ này! Khi lên cấp hai thì đã được đưa ra nước ngoài, không giống Tích Niên, Cố Lan Đình đã ở nước ngoài vài năm rồi, ít khi về nước, thỉnh thoảng về đây cũng chỉ đi dạo và gặp mẹ một cái rồi rời đi.
Cho nên ở nhà họ Cố, ít ai sẽ nhắc đến cô hai này.
“Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không?”
Triệu Khiết Vũ hai mắt ngấn lệ: “Lan Đình, con về nước khi nào vậy, cũng không nói cho mẹ biết một tiếng!”
Cố Lan Đình trông rất cởi mở: “Về đây cũng không lâu.
Đương nhiên là để cho mọi người một sự bất ngờ trong cuộc họp báo này rồi…”
Cuộc họp báo vốn đã yên tĩnh, ngay lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt.
Doanh nghiệp Cố thị lại tình hình biến đổi, cô hai trở về, vậy vị trí Tổng giám đốc lại phải xử lý như thế nào đây.
Cố Lan Đình đi tới phía trước, nhìn lướt qua các thành viên hội đồng quản trị ngồi ở đó: “Xin chào các thành viên hội đồng quản trị, tôi đã ra nước ngoài từ sớm nên mọi người không có ấn tượng gì với tôi đúng không, Lan Đình ở đây xin lỗi mọi người, tôi nên đến gặp mọi người sớm hơn.”
“Không sao, rất vinh hạnh được gặp cô hai.”
“Cô hai lần này quay về đúng là trùng hợp đấy.”
Các thành viên hội đồng quản trị ai nấy cũng cười nói, trong lời nói không có ý gì hết, chỉ là mọi người cũng giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của cô hai này mà thôi.
Doanh nghiệp Cố thị vừa mới yên ổn, xem ra không đơn giản như thế.
“Trong khoảng thời gian trước, mẹ tôi có gọi điện cho tôi và nói rằng công ty đã xảy ra chút việc, chị đã trở về và muốn thừa kế doanh nghiệp Cố thị của chúng ta, tôi suy nghĩ, tôi cũng là con gái của bố, đáng lý nên gánh vác một phần trách nhiệm.
Cho nên tôi đã vội vàng trở về đây!” Mỗi một câu nói của Cố Lan Đình đều tử tế khéo léo.
Các thành viên hội đồng quản trị cũng không nói nên lời, chỉ có gật đầu và gật đầu.
Cố Lan Đình đi đến trước mặt Cố Tích Niên, một tay chống lên bàn: “Chị à, nhiều năm không gặp, chị đã thay đổi rất nhiều đấy.”
Tích Niên ngẩng đầu lên nhìn đứa em gái này của mình: “Em gái, đúng là đã rất lâu không gặp.” Cô và đứa em gái này đã chung sống mười mấy năm, em gái đã rời đi khi lên cấp hai, kể từ khi rời đi thì cũng không có liên lạc gì với nhau.
Tuy nhiên… Để nói về mối quan hệ khi còn nhỏ của họ thì chỉ có thể miêu tả bằng mấy chữ ‘tồi tệ hết sức’.
Chị em cùng bố khác mẹ gặp lại nhau.
Hai người nhìn nhau, tuy cùng một người bố nhưng dáng vẻ của họ lại khác biệt khá lớn, không biết có phải vì một trong hai người trông giống mẹ hay không, cho nên rất dễ phân biệt ra.
Không thể phủ nhận rằng cả hai người phụ nữ cũng rất xinh đẹp.
Chỉ là chỗ xinh đẹp khác nhau mà thôi.
Cố Lan Đình có vẻ đẹp của phương Đông, đường nét khuôn mặt tinh xảo, khi gộp lại với nhau thì gần như không thể tìm ra được chỗ nào không hoàn hảo.
Mà Tích Niên lại có khí chất hơn, mọi thứ trên người cô như thể toát ra một cảm giác nhuần nhuyễn! Con ngươi màu đen chắc chắn là sự đại diện của châu Á, khí chất trang nhã mà người phương Đông nên có lại rất nồng đậm trên người cô, nhưng vẫn có chút phong thái nước ngoài.
Có thêm một chút xinh đẹp của con lai, cho nên khuôn mặt cô rất đặc biệt, một vẻ đẹp đặc biệt, khiến người ta thoạt nhìn đã có thể nhớ được, khó có thể quên đi.
Tích Niên cũng luôn tin rằng ngoại hình của mình là giống mẹ, nhưng mẹ mất sớm, cô không thể nhớ được