“Tích Niên, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu! Tôi… tôi sẽ bị giết, sẽ bị hại chết thật đấy.”
“Hừ, cô đã nghe truyện ‘cậu bé chăn cừu’ chưa? Tôi còn nhớ năm năm trước, cô đã từng dùng cách này để lừa tôi.
Bây giờ, bất kể những gì cô nói là thật hay giả cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết.” Cố Tích Niên lạnh lùng nói.
Ban đầu khi Cố Tích Niên tưởng rằng mình và Trương Cảnh Nhi vẫn còn là chị em, cô đã tin tưởng cô ta một cách vô điều kiện.
Chỉ một cuộc điện thoại, Tích Niên đã không màng hết thảy đi cứu Trương Cảnh Nhi, nhưng cuối cùng lại đổi lấy được gì? Là chị em hãm hại! Là tàn nhẫn tổn thương! Là những đau đớn không thể nào xóa nhòa!
“Tôi biết, tôi đã từng nhằm vào cô, nhưng mạng người quan trọng.
Cho dù cô không thích hay ghét tôi, thậm chí còn hận tôi… Nhưng dù thế nào cô cũng không muốn hại chết tôi đâu.
Cô hãy nghĩ đến bố mẹ tôi được không? Cô có còn nhớ khi cô đến nhà tôi chơi, bố mẹ tôi đã đối xử với cô tốt như thế nào!”
Cố Tích Niên không nói gì, lập tức cúp máy.
Bố mẹ Trương Cảnh Nhi… Mặc dù bố Trương Cảnh Nhi thường xuyên
say rượu, nhưng trước khi mẹ cô ta mất thì gia đình bọn họ cũng coi như khá hòa thuận.
Với lại không thể phủ nhận rằng, mẹ của Trương Cảnh Nhi là một người mẹ rất hiền từ.
Chỉ có điều, ông trời không có mắt để cho người tốt mất sớm.
Còn bố cô ta, mặc dù sau khi uống rượu xong, tính tình nóng nảy nhưng cũng vẫn là một người tốt, có nghĩa khí.
Chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.
Tích Niên thở dài thườn thượt, bò dậy khỏi giường, mặc quần áo rồi dùng máy tính xác định vị trí ID của người gọi.
Cố Tích Niên vội vã ra khỏi nhà, không phải vì cô mềm lòng với Trương Cảnh Nhi mà là muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trương Cảnh Nhi sống hay chết không quan trọng, nhưng cô tò mò, không biết lần này cô ta đang giở trò gì hay thật sự có chuyện.
Căn cứ vào định vị ID của cuộc gọi tới.
Tích Niên ngồi xe đi thẳng tới một khu nhà ở, cô lấy điện thoại gọi lại một lần nữa: “Cô đang ở đâu, nói đi.”
“Tôi đang ở nhà mình… ở…” Trương Cảnh Nhi nhanh chóng nói địa chỉ.
Cố Tích Niên cúp máy, đối chiếu với địa chỉ mà Trương Cảnh Nhi cung
cấp, quả thật đúng là tiểu khu này.
Hay nói cách khác, ít nhất cô ta thật sự đang ở đây chứ không phải ‘bữa tiệc Ô Long’ như lần trước.
Cố Tích Niên đến trước phòng 301 ở tầng lầu mà Trương Cảnh Nhi đã cho, cô
cẩn thận đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Đây là một ngôi nhà bình thường, được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ.
Lúc này, Trương Cảnh Nhi đang nằm trên mặt đất, không bị trói nhưng nhìn có vẻ không còn sức lực.
Cô ta nhìn cửa mở, thấy Cố Tích Niên đi vào thì khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lập tức thay đổi, hét to: “Tích Niên, cứu tôi, cứu tôi với.
Hu hu…”
Trương Cảnh Nhi nằm rạp trên đất không động đậy, hình như trên người bị thương đôi chút, bị đánh hả?
Cố Tích Niên đứng ở cửa không đi vào, chỉ lạnh lùng quan sát: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hu hu hu.” Trương Cảnh Nhi chỉ biết khóc thút thít, nước mắt không ngừng rơi xuống tí tách, con ngươi liên tục nhìn về phía sô pha.
Xem ra lần này không phải là giả, ai đang ngồi trên sô pha vậy? Bọn bắt cóc à? Vị trí của Tích Niên chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của sô pha, không trông thấy người.
“Hừ… đến nhanh thật đấy, hai người đúng là chị em tình sâu nghĩa nặng.” Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, có vẻ rất nhàn nhã.
Phụ nữ?
Tích Niên càng cảm thấy khó hiểu: “Cô là ai?”
Người trên sô pha đứng dậy quay người về phía Tích Niên, mái tóc đen dài chấm eo, từ từ nghiêng đầu: “Chị, mới có một ngày không gặp mà chị đã quên tôi rồi à? Em gái đau lòng quá!”
Dưới mái tóc dày là ánh mắt nhàn nhã, son môi màu đỏ cam làm nụ cười của cô ta càng trở nên quyến rũ.
Khuôn mặt xinh đẹp này đúng là khiến người ta khó mà quên được.
“Lan Đình, là em à?” Tích Niên khẽ cau mày.
“Lan Đình? Cô ta