"Vậy sao?"
Nói xong, bàn tay của tay lướt nhẹ qua cơ thể trơn nhẵn khiến cho Cổ Tích Nên rung động.
"A...!bỏ ra, bỏ tay ra." Cô đẩy bàn tay to của Hạ Ngôn ra, nhưng càng đẩy lại càng giống như đang giúp đỡ bàn tay của anh, khiến cho cô vừa ngại vừa tức.
Cô thở hổn hển từng ngụm lớn, một lúc đã mất đi tất cả sức lực gần như là mềm nhũn nằm sấp trên ngực anh, nghe nhịp đập của trái tim trong lồng ngực, thử làm cho mình bình tĩnh lại.
"Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi, nói cho tôi biết, lúc ở trong phòng, có phải ở đây cũng có phản ứng như vậy đúng không?" Giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng của anh nói bên tai cô, giống như chất vấn, nhưng nhiều hơn giống như trêu đùa, không ngừng khiêu khích thần kinh của Cố Tích Niên.
"Không, không có.
Tôi đảm bảo không có, có thể...!có thể dừng tay lại không?" Hai bàn tay của cô nắm chặt áo của anh, định dùng sự bảo đảm của
mình để anh tha cho cô.
Càng không muốn cảm nhận cảm giác mà cơ thể truyền đến những mạch suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng đối với sự khó chịu kia.
"Dừng tay, tại sao phải dừng tay? Chẳng lẽ cô không thích sao?" Hạ Ngôn liếc nhìn cô, nhìn không sót một cái gì sự bất lực của cô.
"Vì, vì..." Cô nên nói cảm giác hiện tại như nào đây? Trong lòng như thể bùng lên ngọn lửa lo lắng không yên.
Ngọn lửa này từ tim thuận theo mạch máu chầm chậm chảy đến từng lỗ chân lông trên làn da của cô.
Khiến cho cô vô cùng khó chịu, khắp người khô nóng khó nhịn, đồng thời còn cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chịu được, hai cảm giác khó nói không ngừng bao vây lấy cô.
"Vì cái gì?" Giống như nhìn thấy suy nghĩ của cô, hạ quyết tâm không ngừng thúc ép cô, một lòng muốn có được đáp án.
"A..." Cố Tích Niên thật sự không biết nên miêu tả cảm nhận này như nào.
"Ha, cô nên thành thật hơn một chút."
Thành thật