"Anh..." Cô nói lắp bắp, bầu không khí càng ngày càng u ám hơn.
Dường như trong đầu cô cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng có chút lo âu mơ hồ.
"Cô biết tôi đang làm gì, cũng biết giây tiếp theo tôi sẽ làm gì." Tựa như không cho cô bất kỳ thời gian suy tính nào, trực tiếp dùng động tác nói cho cô biết.
20
"Giọng rên của cô có thể mê người hơn một chút nữa." Anh cười ranh mãnh, giống như là cố ý đang trêu cô vậy.
Rất hiếm khi vào lúc này anh không châm chọc cô, chỉ một lòng đùa giỡn thân thể cô, có lẽ là bởi vì đã chịu đựng đến đau đớn.
Cô khó chịu, chẳng phải là anh thường hay thưởng thức vẻ mặt này của cô sao.
"Ưm ưm ưm, a." Tiếng rên phát ra từ trong phòng tắm lúc cao lúc thấp, tràn đầy sức cám dỗ chết người.
Ánh mặt trời buổi trưa vô cùng gay gắt, một mình Cổ Tích Niên đứng ở cổng trường đại học: "Học viện Quy Tước, cuối cùng cũng đến rồi."
Học viện Quy Tước là trường đại học thuộc top một top hai.
Có thể tới nơi này học chỉ có ba loại người: Một loại là thành tích vô cùng tốt, lấy thành tích thi đỗ vào.
Hai là con em nhà giàu, bỏ tiền để được vào.
Ba là dùng sự đặc biệt của xuất thân để được ưu tiên vào học.
Chỗ ghi danh.
"Tuần sau chính là khai giảng, trước đó phải đóng học phí." Một thầy giáo với sắc mặt nghiêm túc, không mang theo bất kỳ cảm tình gì dặn dò.
"Được ạ." Tích Niên cầm thẻ ngân hàng ra quẹt.
"Bạn học Cổ, thẻ của em không quệt được, bị đóng băng rồi." Chỉ thấy thầy giáo kia dùng máy quẹt thẻ thử đi thử lại mấy lần, rất tiếc nói cho cô biết, trong đó còn có ánh mắt hoài nghi tiến hành thăm dò cô.
"Điều này không thể nào!" Nghe được kết quả này, Cổ Tích Niên không thể tin được.
Nhưng bây giờ không phải lúc ở đây nghi ngờ mà nên nhanh chóng tìm hiểu rõ thẻ của mình.
Vì vậy Cổ Tích Niên xoay người rời đi.
Rời khỏi chỗ ghi danh, tâm trí Cổ Tích Niên bình tĩnh lại rồi rời khỏi học viện.
Chuyện gì thế này? Hơn nữa thẻ ngân hàng của cô thẻ bị ai đóng băng cơ chứ?
Chiếc thẻ này là