Cô về nhà mà cử đăm chiêu.
“Trả lại cho anh.” Cô lấy tấm thẻ vàng ra.
“Đóng xong rồi à?”
“Đã có người khác đóng giúp tôi rồi.” Cô đành phải nói như vậy.
Mặc dù có thực sự không biết người bạn nào đã làm nhưng có lẽ người đó có quen biết cô.
“Người khác?” Anh thản nhiên nói.
Tích Niên gật đầu, sau đó không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu.
Chính cô cũng không biết người đó là ai, còn có thể nói gì nữa chứ: “Cầm đi.” Cô cầm tấm thẻ vàng trong tay rồi đưa tới trước mặt anh.
Anh cũng không đưa tay ra nhận.
“Không cần trả lại cho tôi.”
“Tại sao?”
“Đây là những gì cô nên có.” Hạ Ngôn bình thản nói.
“Những gì tôi nên có ư? Tôi không có lý do gì để cần tấm thẻ này.
Tôi cần tấm thẻ này hoàn toàn là để trả học phí mà thôi.
Bây giờ chuyện đó đã được giải quyết, tôi không cần nó nữa.”
“Cô là vợ của tôi, là mợ chủ của nhà họ Hạ.
Cho nên đó là điều có nên có.” Anh hờ hững nói, trên khuôn mặt không chút cảm xúc.
Tích Niên mỉm cười, đặt tấm thẻ lên cái bàn bên cạnh: “Nếu có thể lựa chọn, tôi không muốn làm vợ của Hạ Ngôn anh, không muốn làm mợ chủ nhà họ Hạ”
Nếu có thể lựa chọn...!Đáng tiếc, từ đầu đến cuối cô đều không có lựa chọn.
Cô chỉ có thể giãy dụa trong số phận như con kiến, cố gắng tìm kiếm cuộc sống do chính mình quyết định.
Hạ Ngôn liếc nhìn tấm thẻ đặt trên bàn: “Đương nhiên cô sẽ không cam lòng bị hôn nhân giam cầm, bởi vì cơ thể của cô vẫn luôn cô đơn.”
"Tôi biết cho dù tôi có nói bao nhiêu đi chăng nữa, không, anh sẽ không bao giờ tin tôi.
Nhưng tôi luôn muốn hỏi anh, Hạ Ngôn, tại sao anh căm ghét tôi như vậy mà lại muốn lấy tôi chứ?”
“Bởi vì tôi muốn để cô sống trong địa ngục” Trong mắt anh tối sầm lại, hiện lên vẻ u ám, nhưng khóe miệng lại hơi mỉm cười khiến người ta khó có thể phân biệt được lời nói của anh là thật hay giả.
“Anh! Anh thật là nhàm chán, anh thấy như vậy vui lắm sao?”
“Chẳng lẽ, không vui à?” Anh lấy việc hành hạ cô làm niềm vui.
“A, Hạ Ngôn, anh thật sự rất vô lý.
Nếu anh lấy tôi chỉ vì muốn hành hạ tôi, anh không thấy nó thật vô lý sao? Anh...” Cô đã không còn từ ngữ nào để miêu tả người đàn ông trước mặt mình, sao anh có thể là chồng của cô được chứ? Mọi thứ như một giấc mơ, mơ thấy cô rơi xuống địa ngục.
Nếu như có một ngày, cô có thể tỉnh dậy từ trong giấc mơ và bò ra khỏi địa ngục này thì có phải cô sẽ được lên thiên đường không?
“Đưa tay cho tôi.” Hạ Ngôn lạnh lùng đưa bàn tay to ra cho cô.
Tích Niên vô thức nghiêng người qua, liếc mắt nhìn bàn tay chìa ra của anh: “Tại sao tôi phải đưa tay cho anh chứ?”
“Cô không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.” Dường như trong lời nói của anh muốn đè nén bầu không khí xung quanh xuống thấp tới mức đóng băng.
“Anh