Hạ Ngôn đối mặt với ánh mắt bén nhọn không khuất phục của Cố Tích Niên thì nắm lấy cổ áo
cô:
"Cố Tích Niên, giỏi lắm.
Miệng cô cũng thật đấy, xem ra tôi phải đánh sạch răng trong cái miệng miệng mồm lanh lợi này của cô thì cô mới học được cách ngoan ngoãn có đúng không?"
Cổ Tích Niên mím môi, cô tin Hạ Ngôn thật sự có thể đánh gãy hết răng của mình, ngẫm thôi cũng đáng sợ kinh khủng.
Nhưng lùi bước khác nào thừa nhận lời nhục nhã của anh ta là đúng:
"Tôi chỉ biết mình không sai!"
"Đau cái là cô biết sai ngay thôi!" Hạ Ngôn cười lạnh lùng, đôi mắt xanh lam tựa như bắn ra một tia lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Sự tàn bạo trên gương mặt anh khiến người ta nghĩ đến chuyện anh sắp làm mà run rẩy...!
Cổ Tích Niên bị anh nắm cổ áo, lúc này chợt dâng lên dự cảm không tốt.
Cô hít sâu một hơi: "Anh...!anh định làm gì?"
"Hừ!" Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng, nâng bàn tay kia lên.
Đúng lúc này...!
"Anh, chị dâu Tích Niên, hai người đang làm gì thế?" Tiếng nghi hoặc của Hạ Khả Doanh truyền từ trên tầng xuống.
Hạ Ngôn lạnh nhạt buông bàn tay nắm cổ áo Cổ Tích Niên ra, quay đầu nhìn phía trên tầng: "Sao còn chưa ngủ?"
"Hình như em nghe tiếng cãi cọ.
Anh, hai người đang làm gì? Bắt em đi ngủ mà hai người cũng không chịu ngủ đi? Chẳng công bằng gì cả!" Hạ Khả Doanh đỡ má dựa trên tay vịn tầng hai, dáng vẻ trêu ghẹo nhìn hai người bên dưới.
"Không có gì! Nhanh đi ngủ đi." Hạ Ngôn bình tĩnh nói, lại liếc nhìn Cố Tích Niên, lúc xoay người còn nói nhỏ bên tai cô: "Cô gái, nhớ kỹ lời tôi vừa nói với cô."
Dứt lời, Hạ Ngôn đi lên trên tầng.
Thấy anh trai đi lên, Khả Doanh cũng vội chạy về phòng mình.
Mà Cổ Tích Niên đứng trong phòng khách đưa tay khẽ day Thái Dương.
Nếu vừa rồi Hạ Khả Doanh không xuất hiện đúng lúc thì anh sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì nữa?
Trên mà còn đang nhoi nhói đau đớn, tim cô cảm thấy lạnh bằng.
Có lẽ trong mắt người này có thật sự chẳng là gì cả! Ha ha, chẳng qua nhờ vậy cô cũng nhìn ra rồi,