Anh như một vị vua ngồi trên sô pha, một tay chống lên ghế, một tay cầm ly rượu vang, cao ngạo nói: “Đương nhiên là gọi cô đến đây để chơi rồi.”
Vốn còn nghĩ dựa vào anh để thoát khỏi đám phụ nữ này, xem ra cô nghĩ sai rồi, hơn nữa còn vô cùng sai.
Con người máu lạnh đó làm sao có thể ra tay giúp cô chứ?
Quế Hoa cười thầm trong bụng, lấy ra mấy cái xúc xắc: “Tổng giám đốc Hạ đã nói vậy rồi thì chúng ta chơi xúc xắc đi.
Thua phải uống rượu.”
Mấy cô gái xung quanh vội vàng hùa theo cô ta, Cố Tích Niên bất đắc dĩ thở dài.
Dù sao cũng đã vào hang hổ rồi thì đành phải căng da đầu chơi cùng bọn họ thôi.
Tất cả những người trong phòng, cả nam lẫn nữ, đều giễu cợt quan sát các cô, dáng vẻ như chờ xem kịch vui.
Trò chơi bắt đầu!
Cốc lắc xúc xắc khẽ lay động, căn phòng vốn ầmĩ trở nên tĩnh lặng, tựa như có thể nghe rõ được tiếng xúc xắc va chạm vào thành cốc phát ra tiếng vang.
Lắc vài cái rồi bắt đầu! Kết quả ván thứ nhất đã có, Quế Hoa đắc ý cười: “Chà! Tôi thật may mắn đó.
Có bé xinh đẹp, cô thua rồi!”
Cùng lúc đó, cô gái bên cạnh mở nắp một chai rượu đưa đến trước mặt Cổ Tích Niên: “Uống đi!”
Cô nghi hoặc nhìn cả chai rượu to: “Cả chai sao?”
Quế Hoa nói: “Đúng vậy.
Ai thua đều phải uống một chai, hơn nữa còn phải cạn hơi trong vòng một phút! Nếu một phút còn chưa xong thì phải uống thêm một chai!”
Cô nhíu mày, bàn tay nhỏ nhắn vẫn chậm chạp không vươn ra nhận chai rượu.
Cô ta tiếp tục thổi lửa: “Sao? Không uống hả? Không uống thì cứ nói, vậy phải rót rồi!”
“Đúng vậy, rót đi!”
“Rót đi nào! Rót đi nào!” Những người xung quanh cũng hùa vào ầm ĩ.
Cô thấy bọn họ muốn ra tay đè cô xuống để cưỡng ép đổ rượu vào miệng.
Cô đứng dậy: “Tôi uống được.
Nếu như có Quế Hoa đây có thể chứng minh ván hồi nãy cô và các chị em của cô không chơi bẩn, tôi sẽ uống ngay.” Cô nói không nhanh không chậm.
Ngay khi cô ta lôi kéo cô chơi trò chơi, cô đã nhận ra là cố tình muốn chỉnh cô.
Hơn nữa, khi vừa mới chơi xúc xắc, bọn họ cũng đã lén ăn gian.
Cô vốn không định nói gì, chỉ là một trò chơi, thua thì thua thôi.
Nhưng có thật không thể chịu nổi bọn họ được đằng chân lên đằng đầu.
Nghe thế, mặt cô ta u ám, sau đó mấy chị em bên cạnh cũng tái mặt.
Chuyện bị vạch trần như thế, bọn họ đều xấu hổ cúi đầu.
Hạ Ngôn vẫn ngồi lạnh lùng, hai mắt vô tình nhìn Tích Niên.
Năng lực quan sát của cô rất sắc bén, có thể nhìn ra được tiểu xảo đó.
Cô ta làm sao mà chịu thua được, cắn môi nói: “Ha ha...!Thật biết nói đùa mà.
Chúng tôi chơi bẩn gì chứ? Cô cũng sỉ nhục người ta quá rồi đấy.”
Cô chỉ cười mà không nói.
Cô ta nhíu mày, mắt đột nhiên nhìn vào nơi