“Hừ, cô là vợ của tôi, cho dù đây là sở thích xấu xa thì không phải cô cũng nên đáp lại thật tốt không phải sao?” Khi anh đang nói thì một bàn tay to lớn đột nhiên bóp chặt khuôn mặt của cô.
Vào lúc không kịp trở tay thì đôi môi lạnh lẽo lại đè xuống.
“Ưm ưm ưm...” Cô hoảng hốt phát ra tiếng rên nhẹ, nhưng ngay sau đó, đến âm thanh cũng bị anh nuốt vào trong, không có chậm rãi như vừa nãy mà bây giờ là sự chiếm hữu bá đạo.
Giống như một con thú dữ đói khát vậy, điên cuồng gặm nhấm đôi môi thơm của cô.
Việc hít thở trở nên khó khăn, nụ hôn của anh quá cuồng nhiệt, đừng nói là hợp tác, lúc này cô gần như chỉ có thể đắm chìm dưới uy thế mạnh mẽ của anh...!
Anh không chịu buông cô ra, có vẻ như anh đang cố tình trừng phạt cô vì hành động đẩy anh ra vừa rồi.
Không biết đã trôi qua bao lâu thì anh mới rời khỏi đôi môi của cô, khoé miệng nhếch lên và hài lòng nhìn lấy cô bị hôn đến mặt mày đỏ bừng.
Phù phù phù...!Sau khi có được tự do, Tích Niên khom người xuống, tay vuốt vào ngực, thở hổn hển, cô suýt chút tưởng mình sẽ bị anh cắn chết ngay trên xe.
“Cậu chủ, đã về đến nhà rồi.” Chiếc xe dừng lại, tài xế ở phía trước kính cẩn nói.
Trong chiếc xe limousine này, khoang xe và ghế trước của tài xế được ngăn cách, chỉ để lại một cửa sổ nhỏ, vì vậy, nếu tài xế không cố tình quay người lại để nhìn thì sẽ không hề nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.
Hơn nữa...!Cho dù có bị đánh chết thì tài xế cũng không dám quay đầu lại nhìn dù chỉ một chút!
Tích Niên nhanh chóng nhảy xuống xe, giống như thoát ra khỏi một hang động ma quái vậy, nhưng khi vừa bước xuống xe thì cô liền kinh hãi với cảnh tượng trước mắt.
Rõ ràng lúc trước vẫn còn là một chiếc xe sang trọng đến thế, mà bây giờ đã thê thảm vô cùng.
Khắp nơi đều là vết đạn, như thể được kéo về từ bãi xe phế liệu, trông vô cùng đáng sợ.
Thật không ngờ chiếc xe này vẫn có thể lái về đến nhà.
Hạ Ngôn bước xuống xe, không thèm nhìn lấy chiếc xe, đôi mắt màu xanh dương liếc nhìn cô đang giống như một kẻ ngốc vậy, anh bước tới túm lấy quần áo của cô rồi kéo cô vào nhà như thể nhấc một con thỏ.
“Anh thả tôi xuống đi.” Cô không ngừng đá chân vào không khí.
“Yên lặng chút!”
Không quan tâm đến sự giãy giụa của vật nhỏ, anh trực tiếp kéo cô vào phòng khách rồi mới thả xuống, sau đó một mình sải bước đi lên lầu.
Tích Niên đứng ở phòng khách nhìn bóng lưng đã bước lên lầu của anh, cô không đuổi theo mà nhanh chóng bảo cô người làm tìm hộp thuốc rồi mới vội vàng đi lên lầu.
Căn phòng ngủ trống trơn không một bóng người, anh đã lên lầu rồi mà không về phòng ngủ thì đi đâu rồi nhỉ?
Không thể nào đến phòng sách với vết thương trên tay chứ?
Cổ Tích Niên quay đầu định đi tìm trong những căn phòng khác, vừa mới quay người đi thì bên tai nghe thấy tiếng nước phát ra từ trong phòng