Sáng sớm.
Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức.
Cô cúi đầu, trên người trần trụi, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích.
Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô?
Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì…
Chuyện gì đây?
Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ?
Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An.
“Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?”
“Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?”
“Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé.
”
Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong.
“Chuẩn bị quần áo, đưa tới phòng 8804.
” Giọng nói trầm thấp từ hướng cửa phòng tắm truyền tới.
Trong phòng còn có người khác?
Diệp Giai Nhi giật nảy, ngẩng đầu nhìn sang, người đàn ông đang nghiêng người dựa vào khung cửa phòng tắm, áo choàng trắng bao lấy đường cong thân thể rắn chắc.
Cô cả kinh trợn tròn mắt, kinh đảm nhìn anh ta: “Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Anh ta không phải phù rể trên hôn lễ hôm qua sao?
Trần Diễm An không phải nói chỉ có một mình cô trong phòng sao, vậy anh ta là sao?
“Kỹ năng diễn xuất của cô tài tình đến mức đủ để