“Ngày mai mấy giờ bay vậy?”
“Tám giờ giờ sáng…”
“Có cần chuẩn bị vali không?”
Anh khẽ nhấp một ngụm rượu vang, ném ra hai chữ: “Không cần.
”
Gật đầu, Diệp Giai Nhi vẫn sắp xếp đồ, cô mua khá nhiều đặc sản, không mang theo vali thì không có khả năng.
Lười biếng dựa ở trên ghế salon, anh híp mắt lại, liếc nhìn cô nhét mấy đồ vật xanh xanh đỏ đỏ vào bên trong, anh nhíu mày: “Cái gì vậy?”
“Là đặc sản đó.
” Cô không ngẩng đầu lên, vẫn còn đang dùng sức nhét vào trong, có vẻ như là mua hơi nhiều, không thể nhét hết vào vali.
“Mợ Thẩm suy nghĩ thật chu toàn.
”
Diệp Giai Nhi nhún vai, dõng dạc nói: “Tôi cũng cho là như vậy.
”
Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương hơi cong lên: “Trong phòng bếp còn bữa tối không?”
“Anh đói bụng hả?” Cô quay người nhìn anh.
Ngón tay thon dài vuốt vuốt hàng lông mày, anh mở miệng, trong miệng là mùi rượu nồng nặc: “Xã giao uống quá nhiều rượu, muốn ép rượu…”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi đứng dậy: “Để tôi đi vào trong phòng bếp xem thử.
”
Trong phòng bếp có mì sợi, còn có thịt bò và rau thơm.
Một lát sau, cô đã làm xong một bát mì thịt bò thanh đạm, thịt bò gần như được cắt thành những mảnh nhỏ.
Thẩm Hoài Dương chăm chú nhìn, ngồi yên ở đó không nhúc nhích.
Cô quay người lại, hơi kinh ngạc: “Không ăn hả?”
“Ở bên trong có củ cải.
”
“Thích ăn thì ăn, củ cải cũng không phải là thuốc độc.
” Diệp Giai Nhi không thèm để ý tới anh nữa, đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Xã giao cả ngày, trong bụng chỉ có rượu, lúc này nghe thấy mùi thơm thoang thoảng, thật sự là Thẩm Hoài Dương đã có hơi đói bụng.
Lại nhìn mấy miếng củ cải trắng nổi lên trong tô, hàng lông mày tuấn tú hơi nhíu lại một chút, một lát sau, rốt cuộc bàn tay cũng đã cầm lấy đôi đũa.
Tắm rửa hơi lâu, đợi đến lúc cô đi ra khỏi phòng tắm đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ sau.
Thân thể cao lớn ngã xuống giường, dường như là đã buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ.
Thả nhẹ bước chân, Diệp Giai Nhi nhìn về phía bàn trà, sau đó có chút dở khóc dở cười.
Cuối cùng, cô đã hoàn toàn hiểu rõ anh không thích ăn củ cải trắng đến cỡ nào, ở trên bàn trà có đặt mười mấy miếng củ cải trắng do anh đã cố ý dùng đũa gắp ra.
Thậm chí còn uống hết cả nước mỳ, bát đũa cũng sạch sẽ, duy nhất chỉ còn lại củ cải trắng.
Có ai nghĩ đến Thẩm tổng tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố