Chương 1011
Đương nhiên giám đốc không đồng ý, nói một hồi trong điện thoại với cô, nếu không thể hoàn thành hợp đồng này thì cô đừng quay về nữa!
Thân Nhã tức đến nỗi chỉ muốn đổ cốc cà phê lên đầu giám đốc, nâng khóe mắt lên, trong lúc vô ý lướt qua khuôn mặt tươi cười của Trần Vu Nhất.
Cô khẽ cụp mắt, ngắt điện thoại, khóe miệng cong lên nở nụ cười thanh lịch, đúng mực. Cô sẽ ký bản hợp đồng này.
Bất hòa với ai chứ đừng bất hòa với tiền. Giám đốc cho cô món hời lớn như vậy, vì sao cô phải từ chối chứ?
Còn nữa, cô đã coi Trần Vu Nhất như không khí rồi. Tiền thì ai mà chả muốn kiếm. Sao lại không được kiếm tiền của Trần Vu Nhất?
Thân Nhã đứng dậy, xin phép đi vệ sinh một lát.
Khi rời đi, cô quên mang theo điện thoại. Chiếc điện thoại đặt trên bàn, cô vừa đi thì chuông reo.
Người gọi tới là Hoắc Đình Phong…
Đôi mắt đào hoa nheo lại, Trần Vu Nhất cúi người, nhìn tên người gọi, thẳng tay nghe điện thoại của cô: “Alo?”
Hai dự án hợp tác vẫn đang đàm phán, anh ta cũng không biết đối phương là công ty của Thân Nhã, chiều nay khi thư ký mang hợp đồng tới anh ta mới xem.
Sự trùng hợp này không phải anh ta cố ý sắp xếp. Chỉ là người ký tên đột nhiên đổi lại thành anh ta mà thôi…
Đầu bên kia điện thoại im lặng, cứ như không có ai nghe máy, nhưng tiếng hít thở nhàn nhạt vẫn quanh quẩn.
“Anh Hoắc, chúng ta mới gặp không bao lâu, chắc hẳn anh vẫn còn nhớ rõ giọng tôi…” Trần
Hoắc Đình Phong cất lời, giọng nói nhàn nhạt, cảm xúc không hề dao động: “Đương nhiên, cô ấy đâu rồi?”
“Cô ấy… đang ở trong phòng tắm…” Trần Vu Nhất cố ý nhướng mày, thong thả trả lời: “Chắc chưa thể ra ngay được, nhưng tôi có thể chuyển lời thay anh Hoắc.”
“Cảm ơn ý tốt của anh Trần. Nhưng mà trước giờ tôi không có thói quen nhờ người thứ ba truyền đạt lời nói thân mật với người yêu của mình…”
“…”
Người thứ ba…
Không ai khác, người thứ ba đương nhiên là chỉ anh ta, Trần Vu Nhất nhíu mày thật chặt, nghẹn họng không phản bác được, trong lòng bực bội không thôi.
“Lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại, tạm biệt.” Dứt lời, anh ta lập tức ngắt điện thoại.
Hoắc Đình Phong có một thói quen, anh không thích nói chuyện với những người có ấn tượng không tốt. Đây là thói quen của anh.
Khóe mắt liếc thấy bóng người ở chỗ ra vào, tay Trần Vu Nhất thực hiện rất nhanh, lướt hai ba cái đã xóa nhật ký cuộc gọi.
Sau đó đặt điện thoại lại chỗ cũ, giống như chưa từng có ai chạm vào…
Thân Nhã ngồi đối diện anh ta, không uống trà, cũng không động vào bánh ngọt. Vì đối phương là Trần Vu Nhất nên cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong.
Giữa hai người, không cần tiếp xúc quá nhiều…