Chương 1017
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía anh với vẻ ngạc nhiên, khó hiểu.
“Em không cảm thấy thái độ của em với chuyện này có chút không thỏa đáng sao?” Hoắc Đình Phong mở miệng nói, cánh tay rắn chắc đặt bên cạnh bàn.
“Anh ta là cấp trên, thái độ vừa rồi là không tôn trọng. Đúng là không ra làm sao, nhưng trong mắt anh ta em chỉ là một quân cờ, chỉ cần có thể lợi dụng là ngày nào anh ta cũng sẽ làm như vậy, khiến em cảm thấy rất ghét!”
Giám đốc mang tới người ta cảm giác bị lợi dụng quá mức, cô không thích chuyện này chút nào.
Hoắc Đình Phong khẽ cười, bưng ly rượu vang đỏ lên, khẽ nhấp một ngụm, lên tiếng:
“Xã hội bây giờ là vậy đó, cũng có thể nói đây là quy tắc. Chỉ cần em hữu dụng thì ai cũng muốn lợi dụng em. Nếu như em không còn tác dụng, họ sẽ không quan tâm tới em nữa. Đây là hiện thực. Em cũng không cần bực bội hay chán ghét, mà hãy biến sự lợi dụng của họ thành lợi ích của em, hoặc là chuyện gì cũng cần phải có điều kiện.”
Thân Nhã im lặng lắng nghe, sau đó nhướng mày: “Nói thẳng ra chẳng phải là lợi dụng lẫn nhau sao?”
“Thông minh, nếu em cảm thấy hơi khó nghe cũng có thể biến tướng thành giúp đỡ lẫn nhau…” Hoắc Đình Phong tiếp tục nói.
Thân Nhã: “…”
“Nhưng anh nói thái độ của em không thỏa đáng không phải ý nói thái độ của em. Em nói rất nhiều, cũng phát cáu lên, nhưng cuối cùng đều vô dụng. Không cần nói nhiều làm gì. Cứ đơn giản, rõ ràng, nói sơ lược lại, chỉ cần nắm chắc trọng tâm thì sẽ vừa không đắc tội cấp trên mà vừa đạt được mục đích của mình, vẹn cả đôi đường…”
Thân Nhã không nói gì mà im lặng suy nghĩ lời anh nói.
Hoắc Đình Phong lại một lần nữa nhắc nhở cô: “Kinh nghiệm tiếp xúc với xã hội của em quá ít. Công việc có ba tầng ý nghĩa, cố gắng làm việc, quan hệ tốt với đồng nghiệp và cấp trên, còn cả thủ đoạn xử lý công việc. Lúc nên cứng thì đừng mềm, nên mềm thì đừng cứng…”
Thân Nhã gật đầu, tỏ ý mình nghe rất nghiêm
Cuối cùng, cô khẽ cắn môi, nhìn anh: “Nhưng em không muốn nhận dự án đó.”
“Nguyên nhân em không muốn nhận đều là vì lí do cá nhân, nhưng đây quả thật là cơ hội cho em rèn luyện. Thành phố S không lớn, lúc cần gặp rồi sẽ phải gặp. Em không cần tìm lý do cũng không cần nhất định phải né tránh anh ta.”
Thân Nhã lắc đầu: “Em không né tránh, chỉ là không muốn nhìn thấy anh ta thôi.”
“Tới khi em ngày càng bình thản, hào phóng, không để ý nữa rồi thì gặp anh ta với không gặp có khác gì nhau đâu?” Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt chuyên tâm, giọng nói trầm thấp.
Thân Nhã cười, trong lòng không còn cảm thấy bực bội: “Vì sao những lời anh nói luôn khiến người khác cảm thấy có lý vậy?”
“Anh nói rồi, anh sẽ không nói những lời vô lý…” Khóe môi anh cong lên, cuối cùng, anh còn nói thêm: “Nhưng giữa hai người chỉ giới hạn trong công việc thôi. Với tư cách một người bạn trai, anh có quyền hạn chế sự tự do này của em…”
Thân Nhã không nhịn lòng được, ý cười trên miệng cô càng lúc càng rõ hơn, mang theo chút đùa giỡn, tiếp tục nói: “Nếu đổi lại là bạn trai của người khác, nhìn thấy bạn gái mình tức giận như vậy, chắc chắn sẽ vỗ vai bạn gái mình rồi nói đừng nóng giận, anh sẽ xử lý chuyện này cho em.”
Hoắc Đình Phong nhìn cô thật sâu, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy ý sâu sắc, giống như muốn đi vào lòng cô: “Nhưng đối với phụ nữ, đó rõ ràng cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Con đường của em do em tự mình đi. Tới khi em mệt mỏi, không thể nào chịu đựng được nữa, anh sẽ kéo em đến phía sau anh, che mưa chắn gió cho em, giải quyết khó khăn cho em…”