Chương 1028
Sau khi biết những lời Trần Vu Nhất nói với Thân Nhã, Trần Diễm An nhíu mày, vừa cười khinh bỉ vừa nói với cô: “Cậu cũng ngốc thật đấy. Sao cậu không thử phối hợp với anh ta để cho Lâm tiểu tam kia cũng tức đến đau bụng, không ăn nổi cơm, không ngủ ngon giấc, cho cô ta người không ra người quỷ không ra quỷ luôn đi. Sau đó, đợi chơi chán rồi thì một chân sút bay Trần Vu Nhất thật xa vào. Đúng là sướng rơn hết cả người!”
Thân Nhã mỉm cười: “Tớ không có hứng thú vậy đâu, cũng không có suy nghĩ như thế. Tớ đen đủi vì đã chọn một cuộc hôn nhân sai lầm. Hơn nữa tớ cũng đang sống rất tốt, không muốn chen chân vào giữa bọn họ để bước chân vào bãi nước đục khiến chính bản thân mình tanh hôi. Có lẽ, nếu là tớ của hai tháng trước thì chắc hẳn sẽ làm như thế, nhưng bây giờ thì không. Chỉ hai tháng ngắn ngủi nhưng lại là trải nghiệm trưởng thành của tớ.”
“Cái câu nói phụ nữ vẫn cần phải gặp được một người đàn ông tốt, cho dù trên phương diện tình cảm hay là trong cuộc sống kia đúng là nói chuẩn thật.” Trần Diễm An nháy mắt ẩn ý. Đương nhiên cô ấy đang thầm chỉ Hoắc Đình Phong.
Mặt Thân Nhã đỏ bừng, vỗ lên lưng trả miếng cô ấy: “Đúng rồi, lát nữa anh ấy tới đón tớ đi ăn cơm tối. Cậu có muốn đi cùng không?”
“Tớ không đi đâu. Hai người các cậu tình tứ với nhau, bóng đèn tớ đây có vẻ sáng quá. Tớ định dọn về nhà.” Trần Diễm An đáp.
Thân Nhã nói luôn: “Tớ ủng hộ! Cậu và Quý Hướng Không yêu nhau như thế, lại không có ý định ly hôn thì không thể cứ tách ra ở như thế mãi được.”
Lời nói của Trần Diễm An hơi mang vẻ khổ não: “Sau khi tớ quay về chắc sẽ biến thành đại chiến thế giới mất thôi.”
“Sức chiến đấu của cậu tràn đầy mà. Tớ tin cậu có thể toàn thắng!” Thân Nhã cho cô ấy tự tin cực kỳ lớn.
Hai cô bạn thân cười
Thân Nhã đang đợi xe taxi trước chung cư, vừa ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Hoắc Đình Phong đi tới.
Anh mặc áo sơ mi màu tím đậm phối cùng chiếc quần âu màu đen không thể đơn giản hơn. Áo sơ mi màu tím đậm kết hợp cùng đồ âu màu đen thẳng tắp tạo nên hơi hướng quyến rũ mà cấm dục.
Khuôn mặt cô vô thức nở nụ cười rạng rỡ. Cô bước về phía anh, Hoắc Đình Phong ôm cô vào lòng, hỏi: “Em đợi lâu rồi à?”
“Không, em vừa đi xuống.” Thân Nhã trả lời. Cô phát hiện ra dường như cô càng ngày càng quen thuộc với những tiếp xúc thân thể và động chạm của anh.
Cũng không biết vì sao, Hoắc Đình Phong nhìn chằm chằm cánh môi hồng của cô, sau đó không nhịn được mà ôm lấy cô, hôn lên môi cô.
Vừa hôn một lát, điện thoại di động trong túi quần âu đổ chuông. Thân Nhã đẩy anh ra, nói: “Điện thoại…”
Hoắc Đình Phong nhắm mắt, nhíu mày lại, vòng tay trái quanh eo thon của cô, tay phải lôi điện thoại trong túi quần âu, sầm sì lẩm bẩm nói cuộc điện thoại này gọi đến rất không đúng lúc.
Thân Nhã không nói gì, gò má đỏ ửng.
Tô Chính Kiêu gọi điện thoại đến muốn hẹn anh cùng đi ăn cơm tối. Hoắc Đình Phong trả lời đã có hẹn.
Tô Chính Kiêu đáp: “Không ngại tôi đến cùng chứ, không có ai cùng ăn cơm tối, có thêm một người cũng không nhiều.”
Ngón tay dài của Hoắc Đình Phong miết lông mày, nói địa chỉ quán ăn.
Ngắt điện thoại, anh ta hỏi Thân Nhã: “Em có ngại không?”
“Ăn bữa tối thôi mà. Hai người cũng là ăn mà ba người cũng vậy, không có gì phải ngại cả.” Thân Nhã cười.