Chương 1045
Tiếng hai người nói chuyện truyền vào tai Trần Vu Nhất không sót chữ nào, anh ta nghe xong thấy khó chịu vô cùng, cảm xúc ghen ghét và giận dữ liên tục trào dâng, gân xanh trên mu bàn tay hằn cả lên!
Nghe nghĩa bóng của câu nói kia thì hai người đang ở chung?
Hoắc Đình Phong và Thân Nhã đi ra bên ngoài, đi được nửa đường thì chuông điện thoại di động vang lên, anh nhận điện thoại, đi nhanh lên hai bước.
Thân Nhã đi sau lưng anh, đột nhiên bên hông cô bị người khác dùng bàn tay choàng qua, cả người cô được nhấc bổng lên, quay ngoắt lại.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại thì gương mặt của Trần Vu Nhất đã nhanh chóng phóng to trước mắt cô, mãi cho đến khi con ngươi của cô chỉ có hình ảnh của anh ta mới dừng lại, anh ta hôn lên môi cô.
Thân Nhã rất tức giận, rất bực bội, nhưng tay cô đang rất đau, không làm được gì, cổ cũng đau đến nỗi không quay được đi đâu.
Không thể ú ớ được gì, thế là cô nâng tay không bị thương lên, túm chặt tóc anh ta, giật mạnh, Hoắc Đình Phong nhận thấy có điều không ổn, anh nhanh chóng cúp điện thoại, quay người lại, trong đôi mắt sâu xa đã xuất hiện cơn tức giận tụ thành bão, thâm trầm mà đen tối.
Anh sải đôi chân dài bước nhanh qua đó, nắm đấm hiếm khi thấy được giơ lên, nghiêng người, đấm liên tiếp hai cái vào người Trần Vu Nhất.
Trần Vu Nhất không đề phòng, thân thể lảo đảo, ngã xuống bàn làm việc sau lưng, khóe miệng hơi rách ra chảy máu, nhưng nụ cười của anh ta lại tà tứ hơn, có vẻ khiêu khích.
Hô hấp của Hoắc Đình Phong dần dần bình tĩnh lại, trên khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc bừng bừng lửa giận, sắc mặt sa sầm xuống.
Vết thương chỗ cổ tay của Thân Nhã hơi rách ra, nhuộm đỏ vải màu trắng, lúc cô tới công ty có trang điểm, son môi màu
Đánh xong, ánh mắt ngập tràn lửa giận của Hoắc Đình Phong nhìn qua Trần Vu Nhất, ôm Thân Nhã vào lòng.
Anh không thích thể hiện cảm xúc ra mặt, vẻ mặt anh luôn luôn hững hờ, có lúc lại thâm trầm. Tuy nhiên lúc này nhìn vào khuôn mặt anh, sắc mặt anh rõ ràng không tốt một chút nào!
Cô thử mấp máy khóe miệng, nhưng còn chưa nói tiếng nào, Hoắc Đình Phong đã vén ống tay áo của áo khoác lên, dùng áo sơ mi trắng lau bờ môi còn hơn nửa son môi của cô đi.
Thế là Thân Nhã tiếp tục giữ im lặng, không nói nữa.
Son môi màu hồng phấn đều bị lau sạch, chỗ ống tay áo sơ mi trắng của anh cũng bị nhuộm thành màu hồng phấn, nhìn trông rất chướng mắt.
Ngón tay ấm áp của Hoắc Đình Phong nâng mặt cô lên, cũng không nói gì cả mà chỉ dán đôi môi mỏng lên môi cô.
Anh hôn rất sâu, một cách rất cẩn thận.
Thân Nhã rất bình tĩnh, rất ngoan ngoãn, để mặc cho cử động của anh, cô có thể nhận ra anh đang tức giận, bởi vì anh cắn khóe miệng cô hơi đau.
Giám đốc cũng là người đã trải qua sắc dục, thế mà lúc này anh ta cũng đỏ mặt, ho nhẹ rồi quay người đi.
Trần Vu Nhất chống tay lên mặt bàn, trước mắt anh ta là khung cảnh rất đẹp trong mắt người khác, nhưng trong mắt anh ta, khung cảnh này như muốn chọc mù đôi mắt của anh ta.
Anh ta cởi áo khoác màu đỏ sậm xuống, ném sang một bên. Như con sư tử bị chọc giận mà gào lên, anh ta xông tới, vung nắm đấm trong tay lên.