Chương 1052
“Tặng cho em một món quà…” Hoắc Đình Phong vừa nói vừa đứng lên.
Đôi mắt Thân Nhã dõi nhìn theo bóng lưng dày rộng, rắn rỏi của anh.
Đợi đến khi anh quay trở lại, trên tay đã cầm một hộp quà rất tinh xảo. Anh mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền màu xanh ngọc rất đẹp.
Anh đứng sau lưng cô, bàn tay to lớn của người đàn ông đeo sợi dây chuyền lên cổ cô. Đốt ngón tay lướt qua cần cổ như có như không, khiến cô lập tức cảm thấy nơi đó nóng bừng.
“Em là bạn gái của anh, đây là món quà đầu tiên anh tặng em.” Anh nói rất chậm, nhưng tràn đầy yêu thương.
Sợi dây chuyền làm tôn lên nước da trắng ngần mềm mại của cô. Màu trắng phối với màu xanh lá hoàn toàn khiến người ta lóa mắt.
Để trừng phạt sự nghịch ngợm của cô, người đàn ông còn cố ý cù lét. Thân Nhã sợ nhất bị cù, quả nhiên lập tức đầu hàng. Cơ thể vặn vẹo, cười không ngớt.
Cô nằm bò trên cặp đùi rắn chắc của anh vẫn cười không ngừng, vô tình trong tiếng cười còn có cả nước mắt.
Đôi mắt sáng ngời rạng rỡ của cô nhìn thẳng vào Hoắc Đình Phong, vừa khéo bắt gặp con ngươi sâu thẳm chất chứa ý cười của anh cũng đang nhìn mình chăm chú rất lâu, như muốn hút cô vào bên trong.
Anh không kìm lòng nổi, cúi người hôn lên môi cô.
Cô ngẩng đầu lên hôn anh.
Cảnh tượng rất đẹp, mà cảnh sắc bên trong phòng cũng rất tuyệt vời. Nhưng duy chỉ có một thứ không hợp, đó là tiếng gõ cửa vang lên.
Người có thể gõ cửa ngay lúc này chỉ có Tô Chính Kiêu. Anh ta nói muốn pha cà phê, nhưng lại không thấy máy pha cà phê đâu cả…
Thân Nhã thầm nghĩ, người đàn ông này đúng là quái gở. Thế là, hai người họ hôn nhau chưa được bao lâu đã bị giọng nói bên ngoài quấy rầy
Tuy nhiên, bầu không khí ngọt ngào lại tràn ngập khắp căn phòng.
Hoắc Đình Phong đang tìm máy pha cà phê cho Tô Chính Kiêu, Thân Nhã đứng xem ở một bên. Tô Chính Kiêu nhìn cô như có như không đúng lúc bị Thân Nhã bắt gặp, cô nhún vai mỉm cười không thèm bận tâm.
Ngày hôm sau.
Lâm Nam Kiều thức dậy rửa mặt đánh răng, sức khỏe của cô ta cũng dần dần chuyển biến tốt, sắc mặt tái nhợt đã trở nên hồng hào.
Thím giúp việc đã làm bữa sáng từ rất sớm, đều là những món rất ngon, bà ấy gọi cô ta: “Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mợ và cậu chủ có thể dùng bữa rồi ạ.”
Tối hôm qua mười một giờ Lâm Nam Kiều đã đi ngủ, lúc đó Trần Vu Nhất vẫn chưa về. Buổi sáng cô ta cũng nhìn thấy tin nhắn anh ta nói rằng đã về biệt thự nhà họ Trần. Bây giờ nghe thấy thím giúp việc nhắc tới cậu chủ, cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn tỉnh táo lại.
Thím giúp việc chỉ vào phòng ngủ cách vách: “Sáng sớm tôi có nhìn thấy cậu chủ đi vào phòng tắm, cậu ấy ngủ ở phòng bên cạnh.”
Lâm Nam Kiều đi vào, quả nhiên nhìn thấy Trần Vu Nhất đang ngủ trên giường, còn chưa cởi bộ vest ra, trông rất luộm thuộm.
Nhất là gương mặt, không biết anh ta đã làm cái gì mà lúc này khóe miệng bầm tím cả. Đánh nhau với người khác à?
Cô ta gọi Trần Vu Nhất dậy ăn sáng nhưng lại không gọi dậy được, thế là liền đi tới phía sau nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh ta, khẽ nhéo mũi anh ta.