CHƯƠNG 1082
Cô vẫn đang giãy giụa, hai tay ra sức đập mạnh lên ngực anh. Lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Đình Phong đè chặt lên lưng cô, ấn cô vào trong ngực.
Gò má cô hơi lạnh, ghé sát vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của anh. Đôi môi mỏng có chút nóng bỏng của anh dán chặt lên trán cô, khẽ hôn một lên đầy cẩn thận cùng tôn trọng.
Tuy nhiên, anh chỉ hôn một chút rồi buông tay, sau đó cứ thế đứng đó ôm cô, không nói một lời.
“Đã mấy ngày không gặp em, anh rất nhớ em, vô cùng nhớ em. Anh chưa bao giờ nhớ nhung một người như vậy, nhưng em lại không hề nhớ anh. Anh đã phạm phải điều cấm kỵ của em, nhưng mong em hãy tin câu nói trước đó của anh. Không phải anh cố ý giấu diếm không nói cho em biết mà là vì anh biết rất rõ tính cách của em. Sở dĩ anh không dám nói rõ với em là vì không yêu mới tùy ý, còn yêu mới kiêng dè.
Nếu lúc đầu anh biết làm tổn thương em như vậy, anh nhất định sẽ không tới trêu chọc em như thế. Cảm giác trái tim lại lần nữa rung động rất dạt dào, em rất bắt mắt, anh sợ bỏ lỡ một người như em, vì vậy mới có sự khởi nguồn cho lỗi lầm của mình. Em cũng không cần phải nghi ngờ những lời nói đó của anh là thật hay giả. Anh đã ba mươi tư tuổi rồi, đã trải qua rất nhiều chuyện, mà mắc sai lầm cũng không ít. Nhưng mong em hãy tin, một người đàn ông gặp được em ở tuổi ba mươi tư, không hề hư tình giả ý, chỉ có trái tim cần được bình tĩnh lại. Anh còn vài lời muốn nói nhưng sợ em không thích nghe nên đành thôi…”
Anh nói liền một mạch, cũng không biết Thân Nhã có nghe hay không.
Đàn ông ba mươi tư tuổi, công thành danh toại, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, rất ít khi trải qua cảm giác thất bại.
Nhưng mà lần này, Hoắc Đình Phong thực sự cảm thấy thất bại. Anh đã phạm phải điều cấm
Đối với người khác, cho dù là dùng tiền bạc hay quyền lực, chỉ cần có nhược điểm và điểm yếu.
Nhưng còn cô, anh không biết nên làm thế nào, cũng không biết mình nên làm gì.
Hơi thở trầm thấp phả trên đỉnh đầu cô, yết hầu Hoắc Đình Phong chuyển động. Anh lại ôm chặt lấy cô, sau đó không nỡ buông ra.
Thân Nhã cất bước rời đi, mặt cúi gằm.
Những sợi tóc rủ xuống, che đi vẻ mặt của cô, chẳng thể nhìn thấy được gì.
Lần này anh không ngăn cô lại, cũng không lên tiếng, mà chỉ đứng tại chỗ, mặc cho cô biến mất trong con ngươi sâu thẳm của mình.
Anh đã cai thuốc lá mấy năm nay, nhưng giờ phút này lại rất muốn hút một điếu, muốn cảm nhận được cái cảm giác nicotin từ đầu môi tràn vào phổi.
Một khi có cảm giác thì rất dễ nghiện, Hoắc Đình Phong không kiềm chế nữa, đến siêu thị đối diện mua một bao thuốc.
Đứng bên xe, đầu ngón tay phải của Hoắc Đình Phong kẹp điếu thuốc, khói bay lượn lờ, mắt trái của anh bị khói hun nên hơi híp lại.
Đã mười mấy năm rồi, bây giờ mới hút lại, điệu bộ trông thật lạ lẫm, mùi thuốc cũng thật lạ lẫm.
Anh đứng ở đó rất lâu, gió lạnh thấu xương.
Nhưng Hoắc Đình Phong lại không muốn tìm kiếm hơi ấm, có lẽ, cảm giác gió lạnh thổi vào người đối với anh lúc này mới là dễ chịu nhất.
Anh đứng từ tám giờ cho đến tận mười một giờ.
Sau đó, anh mới xoay người, lái xe rời đi.
Thân Nhã không nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết anh đi lúc nào, đúng như lời anh nói, anh đã phạm vào điều tối kỵ của cô.
…
Chủ nhật, không muốn đi làm, cũng vừa hay là ngày nghỉ.