CHƯƠNG 1084
Nhưng còn về phía anh Hoắc, mặc dù số lần cô gặp anh ấy không nhiều, nhưng cô có thể cảm nhận được anh ấy là người có chính kiến, có trình độ, cũng có trách nhiệm, anh ấy không hề cố tình đùa giỡn với Thân Nhã.
Kể ra thì Thân Nhã và Trần Vu Nhất yêu nhau rồi kết hôn tổng cộng là bảy năm, cô gặp anh ta rất nhiều lần nhưng vẫn không thể hiểu nổi con người của anh ta, nhưng anh Hoắc thì lại không hề như vậy.
“Còn về chuyện mối quan hệ của họ sau này sẽ đi đến đâu thì đành phải thuận theo tự nhiên thôi. Nếu có duyên thì ở bên nhau, lần này coi như là phép thử. Mối tình của họ quá bình lặng, anh Hoắc cũng quá hoàn hảo, điều này sẽ khiến trong lòng mỗi người đều cảm thấy không chắc chắn. Sóng gió này sẽ khiến mối tình của họ có thăng có trầm, mà đã là chuyện tình cảm thì ắt phải có thử thách. Nếu thật sự không có duyên thì cũng không cần phải bàn cãi thêm gì nữa.”
Trần Diễm An cười híp mắt: “Chậc chậc, cô giáo này nói năng thấu đáo thật, nhưng tớ vẫn rất quý nam thần, ít nhất thì anh ấy không giấu giếm.”
Diệp Giai Nhi cũng đồng tình, nếu như nghe được chuyện đó từ miệng Trần Vu Nhất thì Thân Nhã ắt hẳn sẽ rất tổn thương.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Giai Nhi lại nhớ tới những chuyện lén lút trước đây của Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng.
Nhưng những chuyện ấy không phải là do chính miệng Thẩm Hoài Dương nói với cô, mà do cô nghe được từ người khác. Cô nghĩ nghĩ một chút, so ra lại thấy hơi bực, muốn tìm người đàn ông nào đó để tính sổ.
Trần Diễm An nheo nheo mắt: “Nghe nói phụ nữ có thai tâm trạng rất thất thường, xem ra quả là như thế thật. Đang nói chuyện của Thân Nhã mà sao tự dưng cậu lại nổi giận thế?”
…
Dọn nhà, trang trí, mua giấy dán tường, sau đó gọi người đến lắp đặt nội thất, căn hộ cô chọn tuy khá nhỏ, nhưng an toàn là trên hết.
Không có quần áo mùa đông nên Thân Nhã bèn tới trung tâm thương mại mua vài cái áo phao
Phía đối diện có một quán cà phê, Thân Nhã muốn vào đó ngồi nghỉ ngơi, uống ly cà phê cho ấm người.
Cô gọi thêm bánh ngọt, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa ăn vừa uống cà phê.
Mấy ngày nay Tiểu Trương không xuất hiện, Hoắc Đình Phong cũng vậy, cuộc sống của cô thật sự đã trở về sự yên bình, không chút gợn sóng.
Tiếng chuông gió kêu leng keng, Lâm Nam Kiều đi vào, lâu rồi cô không thấy cô ta. Cô ta mặc áo khoác dài màu đỏ, giày cao gót đế thấp, quàng một chiếc khăn màu trầm, cách ăn mặc càng ngày càng thời thượng.
Thân Nhã mặc rất giản dị, chỉ là một chiếc quần da màu đen.
Chân cô vốn đã thon dài, quần da càng khiến đôi chân thon nhỏ, thẳng tắp của cô trở nên nổi bật hơn. Bên trên là một chiếc áo khoác dài màu xanh lục, phối cùng với áo lông cừu, vừa đơn giản mà thoải mái. Chân cô cũng đi giày cao gót, khí chất nổi bật.
Từ xa Lâm Nam Kiều đã nhìn thấy Thân Nhã, cô ta nhìn cô chằm chằm.
Nghe nói Thân Nhã đang tập yoga, cô ta cũng có tập nhưng không thể có được hiệu quả như vậy, vả lại Thân Nhã vốn có khung xương to, có thể cân được các thể loại quần áo, còn khung xương của cô ta khá nhỏ.
Lâm Nam Kiều ngồi xuống đối diện, vẻ mặt Thân Nhã lạnh lùng, tiếp tục uống cà phê.
“Chị và bạn trai chia tay rồi sao? Lại bị đá à?” Lâm Nam Kiều hỏi, ngồi xuống ghế sô pha.
Thân Nhã không nhìn cô ta, khuấy đều cốc cà phê. Sau đó Lâm Nam Kiều lại nói: “Dạo trước tôi thấy anh ta cùng một người phụ nữ đi mua đồ trong trung tâm thương mại, quan hệ giữa hai người họ nói thế nào nhỉ, trông có vẻ thân mật nhưng lại không đến mức thân mật cho lắm, nhưng hẳn cũng không phải là một mối quan hệ bình thường.”