CHƯƠNG 1108
Thật ra liên quan đến chuyện con cái, trong lòng Trần Vu Nhất cũng có cân nhắc của mình. Không phải loại phụ nữ nào cũng có thể sinh con cho anh ta.
Nếu muốn nhanh chóng lập tức sinh con, anh ta sẽ chọn Thân Nhã. Còn những người phụ nữ khác thì anh ta chưa từng suy nghĩ tới.
…
Thân Nhã mua đồ ăn sáng, sau đó chen chúc trên tàu điện ngầm đi làm.
Dự án mà Lâm Bối Vy tiếp nhận đã tiến hành được một nửa giai đoạn. Cho dù là vật liệu sử dụng, hình dạng hay kết cấu cũng đều đã được tính toán xong.
Cô không có việc gì để làm, cũng chỉ xem như giám sát công trình. Ngược lại, cô vẫn rất để ý đến dự án kia của bên Trần Thị.
Dù sao thì dự án đó cũng là một tay cô lên kế hoạch từng chút một, giống như đứa con mà cô hoài thai, bây giờ thật sự không nỡ buông tay.
Hơn mười giờ, đang lúc làm việc lại có người đến tìm cô, bảo cô ký nhận.
Thứ được gửi đến là một bó hoa màu vàng rất đẹp, nhưng Thân Nhã không biết và cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Là hoa lăng thảo.” Trong văn phòng có một nhân viên nữ biết, cô ấy cười tủm tỉm nói: “Loài hoa này mang ý nghĩa ‘hãy đồng ý đi, đừng từ chối anh’. Thân Nhã, là của chủ tịch Trần à?”
Thân Nhã cũng cảm thấy ngoài Trần Vu Nhất ra sẽ không còn ai làm việc này. Cô không trả lời, chỉ hơi cong khóe môi lên.
“Nhưng mùa hoa lăng thảo vào cuối xuân đầu hè, tặng lúc này thật sự không phải là một chuyện đơn giản đâu.” Nhân viên nữ vẫn đang cười.
Thân Nhã cũng cười theo, định ném bó hoa đi nhưng vô tình tấm thiệp kẹp trong bó hoa lại rơi ra ngoài, cô cúi xuống nhặt lên.
… Sau khi gặp em, anh mới biết mình cũng có thể sẵn sàng cho đi…
Trên tấm thiệp chỉ có một hàng chữ như vậy, nét chữ phóng khoáng có lực, dưới góc bên phải ký tên Hoắc Đình Phong.
Cô ta đã đoán sai rồi, bó hoa này không phải Trần Vu Nhất tặng mà là Hoắc Đình Phong, người đàn ông tưởng chừng như sẽ không bao giờ làm những chuyện như này, thế nhưng lại là anh.
Nhìn những bông hoa này, Thân Nhã cũng không đành lòng vứt bỏ, cô tìm một cái bình, cắm hoa đặt lên bàn làm việc.
Buổi chiều Tiểu Trương tới, nói rằng anh Hoắc đã đi họp, bảo tôi tới đưa cô Thân về nhà.
Thân Nhã không chịu lên xe, bảo Tiểu Trương rời khỏi phòng làm việc. Nhưng đến lúc cô tan tầm, Tiểu Trương vẫn lái xe nhích từng bước theo sát sau lưng cô, một tấc cũng chẳng rời.
Trần Diễm An muốn qua ăn tối, cô đã nấu trước một ít cháo, mùi vị rất ngon.
Sau khi ăn xong bữa tối, lúc Trần Diễm An ra về đã là mười giờ. Thân Nhã tập yoga một lát, đến khi cô tắt hết đèn đóm trong phòng thì chiếc xe dưới lầu mới rời đi. Trong ánh sáng mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu xám bạc ngồi bên trong.
Ngày hôm sau, cô vừa mới đi làm lại có hoa giao tới. Lần này là hoa hồng, cánh hoa còn rất tươi đẹp, vẫn là Hoắc Đình Phong tặng.
Vứt đi thì thật lòng không nỡ, chẳng còn cách nào khác, cô lại tìm một cái bình hoa cắm vào rồi đặt trong văn phòng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, mỗi ngày đều gửi một bó hoa màu đỏ. Tiểu Trương thì không cố định thời gian đến đưa bữa sáng, bữa trưa, bữa tối cho cô…