CHƯƠNG 1117
Hoắc Đình Phong đi bên cạnh không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, anh tập trung đi cùng cô, thi thoảng còn đưa ra ý kiến khi cô lựa đồ.
Cuối cùng, hai người chọn một chiếc xe trẻ em, giá hơi đắt, hơn ba mươi triệu. Nhưng Thân Nhã lại rất vui vẻ vì con trai Diệp Giai Nhi cũng là con trai của cô.
Chỉ là đến lúc thanh toán, cô còn chưa kịp trả thì Hoắc Đình Phong đã nhanh tay lấy thẻ để nhân viên bán hàng quẹt thẻ rồi.
Thân Nhã không chịu, ngăn anh lại.
Hoắc Đình Phong chỉ cười khẽ, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng nắm chặt tay cô.
“Món quà này có ý nghĩa khác với những món quà bình thường, em muốn tự mình mua.” Thân Nhã nói.
“Anh tặng nó cho em. Em tặng cho người ta trong hoàn cảnh nào, tâm trạng gì, mang ý nghĩa ra sao thì nó sẽ chất chứa tâm tình ấy của em.” Anh nói.
Thân Nhã suy nghĩ rồi nói: “Không giống, anh mua cho em, em lại tặng cho người ta, khác nào là mượn hoa dâng Phật.”
“Mượn hoa của anh đi dâng Phật, anh cam tâm tình nguyện mà…” Anh cúi đầu xuống, gương mặt toát lên nét dịu dàng.
Cô né tránh ánh mắt của anh: “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa phải kiểu quan hệ đó, đồ của anh em không thể nhận.”
Hoắc Đình Phong khẽ nheo mắt, ngón tay vén sợi tóc bay loạn trên má cô ra sau tai, từ tốn nói nhỏ: “Là bởi vì giữa chúng ta vẫn chưa phải quan hệ đó nên anh cần nịnh nọt, lấy lòng em…”
“…” Thân Nhã thật sự không nói lại anh, cô cảm thấy mỗi câu từ xuất phát từ miệng Hoắc Đình Phong luôn luôn có lí lẽ.
Cuối cùng cô vẫn chẳng thể trả tiền, anh quẹt thẻ thanh toán,
Hai người dùng bữa tối, anh thích ăn cháo nên cả hai đi đến quán cháo, gọi món cháo mà hai người thích ăn nhất, vẫn thường xuyên tới ăn.
Sau đó anh đưa cô về nhà, đến dưới chung cư, Thân Nhã nghĩ thế nào mà lại nói: “Anh lên chơi chút đi.”
Hoắc Đình Phong cực kỳ thích lời mời này. Thế là gương mặt thành thục, góc cạnh của anh lộ rõ ý cười, còn có vẻ nhộn nhạo hoàn toàn tương phản, không hài hòa với hình tượng tao nhã, trưởng thành của anh.
Vào trong nhà, Thân Nhã rót một ly nước ấm cho anh rồi đi ra ban công. Lúc đi ra ngoài đã vắt nước cho bộ vest của anh rồi, thêm ánh nắng chói chang nên đã khô ráo.
Quả nhiên, quần áo đã được nắng hong khô. Thân Nhã gấp gọn, cho vào một túi lớn rồi ra ngoài đưa cho anh.
Hoắc Đình Phong nhướng mày, lập tức mở túi ra nhìn, thấy là áo vest thì hơi cau có, thoáng lộ rõ vẻ thất vọng.
“Vest của anh em giặt tay sạch sẽ rồi, không phải mang ra tiệm giặt đâu. Mang ra tiệm giặt sẽ ảnh hưởng tới vải dệt.” Thân Nhã giải thích, ngẫm lại vẫn thấy nên đem tới tiệm giặt thì hơn.
Nghe cô nói tự tay giặt, mặt mày Hoắc Đình Phong thoáng cái đã giãn ra, anh nở nụ cười rất nhẹ, hoàn toàn không cách nào che giấu sự dịu dàng đầy ắp này.
Rõ ràng là anh không muốn rời đi, cầm túi đựng áo, uống sạch một cốc nước ấm, rồi lại uống thêm một cốc, rồi lại một cốc, rồi một cốc nữa…