CHƯƠNG 1134
Ban đầu khi nghe tin Trần Vu Nhất bị thương, Lâm Nam Kiều đã lập tức gọi điện cho bác sĩ Trương. Còn về chuyện cô ta nghe được tin ở đâu thì dĩ nhiên là từ chỗ Trần Bội Linh.
Trần Bội Linh còn nói mấy hôm nay Thân Nhã luôn chăm sóc cho Trần Vu Nhất, điều này khiến Lâm Nam Kiều cảm thấy rất bất an.
Cô ta quyết định không để sự việc tiếp tục như vậy nữa, buổi chiều cô ta sẽ đến bệnh viện.
Sau khi bác sĩ Trương đi, trong phòng chỉ còn lại Thân Nhã, Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc.
Chuông điện thoại reo, Hoắc Đình Phong gọi nhưng Thân Nhã không thể bắt máy. Cô gửi tin nhắn cho anh, không nói gì về chuyện xảy ra ở thành phố S cũng như chuyện mình mang thai.
Giày cao gót nện trên nền đất, phát ra tiếng lộp cộp, Thân Nhã tưởng là Trần Bội Linh nhưng ngẩng đầu lên lại trông thấy Lâm Nam Kiều.
Cô ta xách theo rất nhiều quà cáp, ăn mặc thời trang nhưng cũng rất lịch sự. Cô ta nở nụ cười, lễ phép chào hỏi Cát Mỹ Ngọc.
Thái độ của Cát Mỹ Ngọc không mấy mặn mà, lạnh nhạt như người xa lạ.
Trần Vu Nhất bất giác nhìn về phía Thân Nhã. Sắc mặt cô còn bình thản hơn, không nhìn ra được gì, cũng không có cảm xúc, tĩnh lặng như nước đọng.
Nhìn thấy Lâm Nam Kiều, Trần Vu Nhất cau mày, cô ta tới thật không đúng lúc, bây giờ mối quan hệ của anh ta và Thân Nhã mới chỉ dịu đi một chút.
Lâm Nam Kiều dĩ nhiên cũng nhận ra bầu không khí trong phòng: “Em có nghe chị Trần nói, đúng lúc đến đây khám sức khỏe nên tiện thể ghé qua, tình hình không nghiêm trọng là ổn rồi, em về đây.”
Không ai lên tiếng, cũng không ai giữ cô ta lại, mọi người đều thờ ơ thấy rõ. Lúc Lâm Nam Kiều xoay người, móng tay hơi bấm vào lòng bàn tay, nhưng thấy hậu quả mà mình gây ra, cô ta cực kỳ hài lòng.
Ánh mắt Trần Vu Nhất quét qua bóng lưng mảnh khảnh của cô ta, trong lòng lại cảm thấy mình hơi quá đáng.
Cô ta vẫn chưa đi ra ngoài, Cát Mỹ Ngọc đã lên tiếng nói với Thân Nhã: “Hai đứa định khi
Bước chân khựng lại, câu nói này khiến Lâm Nam Kiều không tự chủ được mà ngẩn người tại chỗ.
Trần Vu Nhất cũng đang nhìn Thân Nhã, chờ câu trả lời của cô.
Thân Nhã rất đỗi bình tĩnh: “Bác gái, cháu không có ý định tái hôn với anh ta, cháu nói rồi, cháu và anh ta không thể quay lại được nữa!”
Hai hôm trước vì anh ta đang bệnh nặng, sợ tâm trạng anh ta bị kích động nên cô mới không tỏ thái độ, nhưng bây giờ bác gái đã hỏi, cô dĩ nhiên phải đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Trong hôn nhân người vợ đầu lúc nào cũng tốt hơn, dù cho trước đây nó từng làm những chuyện sai trái với cháu, có lỗi với cháu nhưng bây giờ nó đã biết sai rồi, cũng đang sửa đổi.” Cát Mỹ Ngọc nói.
“Cháu làm gì cũng đều có nguyên tắc, phạm sai lầm một lần thì còn có thể tha thứ nhưng phạm sai lầm nhiều lần thì không bao giờ. Sai lầm mà anh ta phạm phải đã vượt quá giới hạn của cháu nên cháu không thể tha thứ được. Chuyện nào ra chuyện đó, anh ta cứu cháu, cháu rất cảm kích và biết ơn, nhưng không có nghĩa là cháu sẽ cảm động đến mức quyết định tái hôn với anh ta.” Thái độ của Thân Nhã rất quyết đoán, rất thẳng thừng, không hề vòng vo.
Tái hôn ư, khoan nói đến chuyện cô không còn tình cảm với anh ta, cho dù là còn tình cảm đi nữa thì sau khi tái hôn, họ vẫn sẽ chỉ có cãi vã mà thôi, không thể hạnh phúc được đâu.
Trần Vu Nhất cảm thấy có hơi ngộp thở, lồng ngực cũng trở nên phập phồng kịch liệt.
“Chẳng lẽ cháu không có chút tình cảm nào với nó hay sao?”
“Trước kia thì có, nhưng bây giờ thì không. Tình cảm không phải là sự cảm động, cũng không phải là người này đã làm gì đó cho người kia nên người kia phải báo đáp lại.”