CHƯƠNG 1143
Hoắc Đình Phong đồng ý, tâm trạng khoan khoái chưa từng có, cả thân thể lẫn tâm hồn thư thái làm anh thấy nhẹ nhàng không thôi.
Anh thích cảm giác ở bên cô, chưa từng có người nào cho anh cảm giác như thế.
…
Ở một nơi khác.
Cả ngày Trần Vu Nhất đều không ăn gì, gương mặt tuấn mỹ âm trầm như mây đen bao phủ.
Từ lúc biết tin Thân Nhã mang thai, anh ta biến thành như vậy.
Cát Mỹ Ngọc thương con trai, dùng hết mọi cách khuyên bảo, lừa gạt, chỉ hy vọng anh ta ăn một bữa. Nhưng có vẻ bà ta quên mất, Trần Vu Nhất đã ba mươi tuổi rồi chứ không phải mới ba tuổi!
Trần Bội Linh cũng không chịu nổi dáng vẻ sống dở chết dở của em trai nhà mình: “Không phải chỉ là một ả đàn bà hay sao? Huống hồ người ta đã mang thai rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
“Chị Trần, lúc này chị đừng châm chọc được không? Tâm trạng anh ấy đã không tốt rồi.” Lâm Nam Kiều đóng vai người tốt, nói với vẻ am hiểu lòng người.
“Tâm trạng không tốt cũng do bản thân nó tự tìm, cứ làm như ngoài Thân Nhã ra trên đời này không còn người phụ nữ nào nữa ấy?” Trần Bội Linh vẫn chất chứa một bụng lửa giận, cũng không còn hứng thú dây dưa ở nơi này nữa, kéo Lâm Nam Kiều không chút tình nguyện rời khỏi phòng bệnh.
Cát Mỹ Ngọc răn dạy Trần Bội Linh bớt nói đi một chút, vì muốn giảm bớt không khí căng thẳng trong phòng, bà ta mở tivi, xem chương trình tin tức.
Tin tức đang nhắc đến có công nhân của công trình nào đó chết, phòng ốc thì chưa xây xong đã xuống cấp, người phụ trách bị đưa tới đồn công an.
Nghe được tên công trình, Trần Vu Nhất lại bỗng dưng có sức lực. Anh ta bật phắt dậy, nếu anh ta nhớ không sai thì công trình này là do Thân Nhã phụ trách.
Chuyện lần này
Chỉ dựa vào sức của một mình Thân Nhã thì khó có thể giải quyết chuyện này ổn thoả. Tuy anh ta không hiểu biết gia thế của Hoắc Đình Phong cho lắm, nhưng có vẻ cũng không giúp được gì cho Thân Nhã.
Đến lúc đó, nếu Thân Nhã tới đây cầu xin, đồng ý đính hôn với anh ta rồi phá cái thai với họ Hoắc kia thì anh ta sẽ nghĩ mọi cách cứu vớt cô khỏi hiểm cảnh.
….
Mấy ngày nay Thân Nhã không có giấc ngủ nào tử tế, mà Hoắc Đình Phong cũng thế.
Hôm nay hai người lại ngủ rất ngon, từ tám giờ tối ngủ thẳng tới tám giờ sáng hôm sau.
Vừa tỉnh dậy, còn chưa rửa mặt thì công ty đã gọi tới, chuyện công trình vẫn đang trong quá trình điều tra thẩm vấn. Nói đơn giản là còn cần đồn công an chuyến nữa.
Hoắc Đình Phong muốn đi nhưng Thân Nhã không cho, cô không muốn làm một đóa hoa trong nhà kính, không chịu nổi chút gió táp mưa sa.
Cô khai rành mặt với giám đốc và cảnh sát, cô tiếp nhận công trình giữa chừng, thiết kế và tài liệu ban đầu đều không rõ ràng lắm.
Lời của cảnh sát cũng rất dễ hiểu, đúng là cô tiếp nhận giữa chừng, nhưng phòng ốc xuất hiện vấn đề cũng là chuyện trong một tháng này thôi.
Thân Nhã nghe thế thì không nhịn được mà cười mỉa, cảm thấy lời này nghe rõ ngớ ngẩn, dứt khoát hỏi lại: “Thế nền sụp cũng là lỗi của tôi đúng không?”
Cảnh sát bị chặn họng, mặt mũi giám đốc chẳng đẹp đẽ gì cho cam.