CHƯƠNG 1145
Lần này Thân Nhã nhận điện thoại, Cát Mỹ Ngọc bảo cô đến bệnh viện một chuyến, cô để quên đồ ở đây.
Thân Nhã nghe vậy liền tới, nhưng lại không tiện đến tay không nên mua chút quà cáp. Tới nơi, Cát Mỹ Ngọc lại không ở đây mà chỉ có một mình Trần Vu Nhất.
Thân Nhã không nói gì, đi thẳng tới chỗ lấy đồ của mình.
Lúc này, Trần Vu Nhất nheo cặp mắt đào hoa, lười biếng nói: “Thời gian này khó khăn lắm đúng không?”
Thân Nhã không đáp, cũng không muốn biết đối phương ám chỉ điều gì.
“Nếu em đồng ý phá cái thai của tên họ Hoắc kia rồi kết hôn với anh, anh sẵn sàng cứu em khỏi vũng bùn lần này.” Trần Vu Nhất thẳng thừng nói ra, rất dễ hiểu.
Nhưng Thân Nhã chỉ đáp lại anh ta vài tiếng cười khẩy. Cô nghe nói có người khăng khăng theo ý mình, nhưng chưa từng thấy ai như thế này!
Hiện giờ Thân Nhã không muốn nói lời lạnh nhạt với anh ta nữa rồi. Mà cô cũng chẳng cần thiết phải giao tiếp với người ích kỷ tư lợi như anh ta, không phải sao?
Khoảnh khắc cô bước chân khỏi cửa phòng, giọng nói của Trần Vu Nhất vẫn nhẹ nhàng truyền tới: “Anh chờ câu trả lời của em.”
Nếu không phải nể tình người này cứu cô nằm viện, Thân Nhã sẽ ném luôn cái túi trong tay vào mặt anh ta.
Khoảnh khắc bước khỏi phòng, cô đáp lại anh ta một câu bốn chữ vô cùng đơn giản: “Mơ mộng hão huyền!”
Trần Vu Nhất không giận, ngược lại còn cười, anh ta không tin lần này tên họ Hoắc kia có thể cứu cô!
Thân Nhã đi tìm Lâm Bối Vy, nhưng cửa nhà đóng chặt, hoàn toàn không có người ở. Cô đợi mãi không được, hết cách nên đành phải quay về.
Xuống đến dưới chung cư, cô thấy chiếc Mulsanne màu bạc kia, tim cô nhộn nhạo, vươn
Không phải cô không nghĩ tới chuyện nói về đứa bé với anh, nhưng sau khi trải qua thất bại tình cảm một lần, lại thêm hiện thực cuộc sống khiến cô đắn đo càng nhiều.
Anh có thích trẻ con không? Có muốn có con không?
Còn nữa, dù anh thích trẻ con, muốn có con, cũng sẽ cưới cô đi chăng nữa, liệu cô có thể tin tưởng bước vào hôn nhân lần nữa hay không?
Cô ba mươi rồi, không còn đôi mươi mà muốn làm gì là có thể làm cái đó. Cô nhất định phải cân nhắc nhiều hơn.
Về phần đứa bé… tạm thời cứ giấu đi đã, chờ cô nghĩ ra cách có thể thoải mái nói cho anh biết.
Trước lúc đó, cô chỉ có thể giấu diếm. Tuy rằng có lỗi, nhưng cô thật sự muốn thận trọng, cân nhắc cẩn thận một lần.
Hoắc Đình Phong về tới chung cư đã gọi Tiểu Trương đóng gói đồ ăn và cháo từ nhà hàng về, đầy cả một bàn.
Thân Nhã đi rửa tay rồi ngồi vào bàn. Cô muốn ăn cháo, nhưng vừa ngửi mùi cháo lại lên cơn buồn nôn mãnh liệt.
Không cách nào ăn nữa, cô đẩy cháo ra, lại vọt vào nhà vệ sinh, lại nôn thốc nôn tháo. Nhưng lần này không nôn được gì ra cả, chỉ có nôn khan mà thôi.
Chiếc áo len cổ chữ V màu xám khiến dáng người cao lớn của Hoắc Đình Phong càng thêm cường tráng, anh nói: “Không cần đi bệnh viện thật à? Một ngày nay em đã nôn hai lần rồi. Anh cảm thấy cần đi bệnh viện một chuyến…”