CHƯƠNG 1148
Sau khi đứng rất lâu, Hoắc Đình Phong mới xoay người ngồi xuống.
Người phụ nữ đang chìm trong giấc ngủ, hơi thở nhè nhẹ, tư thế ngủ của cô rất tốt, luôn nằm thẳng để ngủ, từ đầu đến cuối đều giữ tư thế như vậy, da mặt bóng mịn, giống như trứng gà đã được lột bỏ, trắng nõn, tinh tế, bóng mịn, còn hồng hào, cô như thế này rất quyến rũ…
Ánh mắt nhìn cô chăm chú, Hoắc Đình Phong không kiềm chế được sự phơi phới, xúc động trong lòng, nghiêng người hôn lên môi cô, lúc mà hơi thở nóng rực phả ra, anh lại ngậm lấy dái tai mẫn cảm của cô, nói vào tai cô: “Cảm ơn em, cục cưng….”
Cô ngủ rất say, hoàn toàn không biết gì, chỉ cảm thấy bên tai mình có hơi nóng, rất nóng, còn hơi ngứa, cô không mở mắt ra, liếm môi theo bản năng, má cọ cọ trên gối.
Sáng sớm hôm sau, Thân Nhã vẫn chưa đi làm, chuyện kia của công ty vẫn chưa giải quyết được, cô không thể đi làm.
Bữa sáng là Hoắc Đình Phong bảo tiểu Trương đi mua về, có rất nhiều món, ai không biết còn tưởng là tiệc buffet trong khách sạn.
Tối hôm qua không ăn được bao nhiêu, lúc này thật sự có chút đói, cô ăn mấy bát đậu phụ sốt tương, còn uống một cốc sữa, ăn một cái bánh, khẩu vị rất tốt, ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Ăn xong, cô mới sờ lên khóe miệng nghĩ, anh có nhìn ra được điều gì từ những thứ này không?
Khóe mắt hơi nhướng lên, Thân Nhã cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.
Vẫn là nụ cười dịu dàng, sắc mặt không chút dao động, Hoắc Đình Phong vươn cánh tay dài ra, rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, phản ứng rất bình thường….
Vì vậy, Thân Nhã mới yên tâm.
Ăn xong bữa sáng, Hoắc Đình Phong rời đi, có việc cần phải xử lý, trong căn hộ chỉ còn lại Thân Nhã, cô có chút mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nằm lên giường, lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất lâu, cuối cùng, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh
“Tỉnh rồi?” Anh có thể nghe ra trong giọng nói của cô vẫn mang theo giọng mũi rất nặng, giọng nói dịu dàng: “Có phải đã đánh thức em? Ngủ thêm một lúc nữa đi, lát nữa anh lại gọi lại cho em…”
Ôm chăn ngồi dậy, Thân Nhã không khỏi nở nụ cười: “Làm gì mà khác người như thế, dù sao cũng đã tỉnh rồi, không ngủ nữa, anh đang làm gì đấy?”
“Xã giao, ăn trưa, trưa nay sợ là anh không thể ăn cơm cùng em rồi…” Hoắc Đình Phong có chút bất lực.
Thân Nhã vẫn đang cười: “Không sao, anh ăn cùng với người khác, một mình em ăn cũng được mà.”
“Vậy trưa nay em muốn ăn gì, anh bảo tiểu Trương mua, sau đó đưa về cho em, nói cho anh biết, em muốn cái gì…”
Thân Nhã suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Không cần đâu, em ở nhà có thể tự mình ăn trưa mà.”
“Buổi tối thì sao?” Hoắc Đình Phong lên tiếng, tiếp tục hỏi.
Bị anh chọc mà chỉ muốn bật cười, Thân Nhã lắc đầu: “Không cần gì cả, buổi tối anh về sớm một chút, sau đó em nấu cơm tối, chỉ cần anh về sớm một chút là được.”
Sự ấm áp, tình cảm bất giác để lộ ra như vậy mới động lòng người nhất, dòng nước ấm chảy qua, trái tim và giọng nói của Hoắc Đình Phong càng thêm dịu dàng, anh nói: “Được.”
Hoắc Đình Phong đang ở khách sạn, có một vài tiệc xã giao, liên quan đến vấn đề trên công trình, điều tra ra được một vài thứ, bây giờ chỉ cần chứng cứ.
Nhắc đến chuyện này, anh không có ý định kéo dài nữa, chỉ muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
Bản thiết kế ban đầu của công trình này có vấn đề, nếu không vẫn chưa hoàn thiện, sao có thể bị sụt lún.