Mà cô lại liên tục gọi điện thoại tới vào thời gian không thích hợp như vậy, rốt cuộc cũng đã làm con giận trong lòng của anh bùng phát, giọng điệu không khỏi hung dữ.
Cầm điện thoại lên, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Dương vuốt nhẹ một hồi lâu trên hai chữ mợ Thẩm, đến cuối cùng, anh cũng không gọi qua.
Nâng mắt nhìn lên, anh nheo mắt lại nhìn cửa phòng bệnh, đôi tay bực bội kéo cái cà vạt ở trên cổ, chờ đợi…
…
Cô bước vào trong phòng khách nhà họ Thẩm liền nhìn thấy Tô Tình và Trạch Hy đang ở trên ghế sa lông.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Tô Tình lãnh đạm quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Trở về từ lúc nào?”
“Sáng hôm nay, thưa mẹ.
” Diệp Giai Nhi nói.
“Vậy Hoài Dương đâu rồi, đến công ty rồi hả?”
“Không có đến công ty, anh ấy trực tiếp đến huyện Thiểm từ Kinh Đô, nói là có chuyện quan trọng…”
Nhưng mà còn chưa đợi Diệp Giai Nhi nói hết lời, hàng lông mày xinh đẹp của Tô Tình đã nhíu lại, đứng phắt dậy từ trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm vào cô: “Con nói là Hoài Dương đi đâu rồi?”
Diệp Giai Nhi không hiểu tại sao cảm xúc của bà ta đột nhiên lại kích động như thế, nhưng mà vẫn trả lời thành thật: “Huyện Thiểm.
”
Hô hấp có chút vội vã- Tô Tình hỏi: “Đi từ lúc nào?”
“Mười giờ tối ngày hôm qua.
”
Giọng nói của Tô Tình trở nên lạnh lẽo: “Tại sao con lại không ngăn cản thằng bé?”
“…” Lông mày của Diệp Giai Nhi khẽ chuyển, không trả lời, cô cản như thế nào được chứ? Còn nữa, có thể ngăn cản được à?
“Mẹ, sao mẹ lại nỏi giận với chị dâu, chuyện mà anh trai muốn làm, ai có thể ngăn cản được?” Thẩm Trạch Hy bất mãn nói, nói đỡ cho Diệp Giai Nhi.
Hiển nhiên lúc này Tô Tình không có tâm trạng để ý tới cô, lấy điện thoại di động ra vừa đi vào trong phòng bếp, vừa bấm điện thoại.
Bên kia vừa mới được kết nối, Tô Tình liền hỏi ngay: “Thẩm tổng thật sự không có chuyện gì à?”
“Dạ thưa bà chủ, còn đang chỉ huy công việc cứu viện, chắc là bà cũng đã nhìn thấy trên