CHƯƠNG 1181
Sau đó, Thân Nhã lại nói: “Nếu như anh không tha thứ cho em, em thật sự không vào nhà được hả?”
Hoắc Đình Phong khẽ cười trả lời cô: “Không đâu, em vẫn có thể vào mà.”
Thân Nhã cũng cười theo: “Nếu như kết quả là như vậy, thế thì em không nói xin lỗi so với việc nói có khác biệt gì nhau?”
Hoắc Đình Phong kéo nhẹ khóe môi, không lên tiếng, bàn tay đặt ở phần bụng của cô vẫn luôn không di chuyển, từ đầu đến cuối đều đặt ở đó.
Cho dù là cách một lớp áo nhưng mà Thân Nhã vẫn có thể cảm nhận cảm giác nóng rực, cuối cùng cô thật sự nhịn không được nữa mới lên tiếng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Đang trải nghiệm loại cảm giác này, anh rất tò mò lúc này nó sẽ như thế nào.” Giọng nói của anh càng thêm dịu dàng.
“Bây giờ mới hơn một tháng, căn bản sẽ không có cảm giác gì đâu, chờ qua một khoảng thời gian nữa đi thì sẽ có dấu hiệu thai động, đến lúc đó anh có thể cảm nhận được tình trạng của đứa bé.” Giọng nói của Thân Nhã cũng bất giác mềm mại theo.
Hoắc Đình Phong nói: “Anh tin tưởng rằng đó sẽ là một loại cảm giác hết sức kỳ lạ, lại rất tuyệt vời, đứa bé vốn dĩ là một sự tồn tại vô cùng kỳ diệu.”
Thân Nhã cúi người bưng ly nước ấm ở trên bàn hớp một ngụm: “Đối với anh mà nói, có tính là có con lúc tuổi già không nhỉ?”
“Đúng vậy.” Hoắc Đình Phong mỉm cười. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Em đang nói thật đó, năm nay anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, đợi đến sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì anh đã ba mươi sáu tuổi, chờ đến lúc đứa nhỏ mười tuổi anh đã gần bốn mươi tuổi, anh không cảm thấy là anh nên cảm ơn em hả?”
“Ở độ tuổi này mà còn có thể có con vốn dĩ
Thân Nhã lại đổi một tư thế khác: “Đến lúc đó nếu như đứa nhỏ chạy ở đằng trước thì anh ở phía sau còn có thể đuổi được nó không?”
Hoắc Đình Phong cười khẽ, dường như trong đôi mắt thâm thúy đã xuất hiện cảnh tượng như vậy, trông vô cùng dịu dàng: “Chắc chắn có thể đuổi kịp mà, con còn chưa lớn lên thì sao anh có thể già đi được.”
Nghe thấy câu nói này, không biết tại sao trong lòng Thân Nhã lại có chút chua xót.
Gần như cô có thể tưởng tượng được một người đến tuổi già mới có con, tất nhiên Hoắc Đình Phong sẽ cưng chiều đứa nhỏ này đến cực hạn.
Chỉ dựa vào một câu nói đó của anh, cô nghĩ quyết định mà cô đưa ra là chính xác, chính là quyết định giữ lại đứa nhỏ này.
“À đúng rồi, Trần Diễm An nói rằng em rất có năng lực, vậy mà lại có thể khiến anh tức giận thành như thế. Cậu ấy cũng đã nói nhan sắc của em không bằng Tây Thi, tài sản thì không bằng Bill Gates, anh lại có thể gài bẫy em cái gì được chứ.”
Chân mày nhướng cao, Hoắc Đình Phong híp mắt lại cười nhạt: “Cô ấy nói rất đúng.”
“…” Thân Nhã nhìn anh chằm chằm.
Anh rất thích bộ dạng này của cô, những nụ hôn dày đặc, răng môi hòa lẫn với nhau, anh nói: “Có điều cô ấy chỉ nói đúng một nửa mà thôi, đúng là anh đang tính toán em, tính kế em là bởi vì hạnh phúc sau này của anh.”
“Bộ dạng lúc anh nói ra lời này rất quyến rũ, lại hấp dẫn.”