CHƯƠNG 1189
Không phải người cùng đường, không nói chung một mối, Thân Nhã kết bạn có nguyên tắc.
Cảm thấy có chút nhàm chán, Lý San San lại nói với Lâm Nam Kiều: “Vừa rồi nhìn thấy Trần tổng, đi chào hỏi cái đi.”
Lâm Nam Kiều cười có chút đắc ý, như có như không liếc nhìn Thân Nhã: “Không hay lắm, anh ấy đang làm việc, chúng ta qua đó e là sẽ làm phiền anh ấy.”
“Chào hỏi cái mà thôi, hẳn sẽ không bao lâu.”
Bị nói có chút bất đắc dĩ, Lâm Nam Kiều đứng dậy, cùng Lý San San rời đi, Thân Nhã thầm cười lạnh vài tiếng, cảm thấy Lâm Nam Kiều huênh hoang như vậy quả thật vô cùng nhàm chán.
Cả thành phố S đều biết cô ta kết hôn với Trần Vu Nhất, cần khoe khoang sao?
Trần Vu Nhất đến đây xã giao, đàn ông xã giao, chính là rượu, còn có phụ nữ.
Tổng giám đốc công ty đối diện cũng đến, đủ thấy tầm quan trọng của hợp đồng này, quản lý gọi vài người phụ nữ vào.
Đầu tiên là ký hợp đồng, sau đó là ăn cơm, rồi lại uống rượu.
Chỉ uống rượu đương nhiên không thú vị, thế là có người đề nghị, người đẹp đút rượu, dùng phương thức đặc biệt.
Ám chỉ rõ ràng như vậy, Trần Vu Nhất có chút không vui, từ sau khi nhìn thấy Thân Nhã lúc rồi.
Hơn nữa, trường hợp đặc biệt có xã giao, Trần Vu Nhất cũng không nói.
Người thua đầu tiên chính là Trần Vu Nhất, tất cả mọi người đang ngồi đều hò hét, kêu người đẹp đút rượu.
Đám người đều biết, cuộc sống cá nhân của Trần Vu Nhất khá vội vã, hơn nữa, vừa kết hôn, cũng không dám quá mức, chỉ nói đút rượu.
Ở tình huống này, người phụ nữ bồi rượu cũng có dụng ý khác, cô ta từng gặp đủ kiểu đàn ông ở đây, chưa từng thấy ai xuất sắc
Người phụ nữ vóc dáng gợi cảm đứng dậy, bưng ly rượu, đút đến bên miệng Trần Vu Nhất, ánh mắt khêu gợi, người dán sát anh ta.
Lúc Lâm Nam Kiều đẩy cửa phòng bao, dẫn Lý San San bước vào, đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này.
Lửa giận toàn thân lập tức tập hợp lại một chỗ, Lâm Nam Kiều có chút không chịu nỗi.
Cho nên người ta nói vợ và tình nhân có khác biệt, lúc làm tình nhân, chỉ hận đàn ông không bị bạn nắm giữ, nhưng là vợ, lại không nhìn nỗi đám ong bướm bên cạnh người đàn ông.
Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn sang, Lâm Nam Kiều ra vẻ hào phóng, mỉm cười.
Nhưng, lúc cô ta liếc qua Trần Vu Nhất, đôi mắt rưng rưng, hàm chứa chỉ trích, nước mắt không biết lúc nào sẽ rơi xuống, vô cùng đáng thương.
Cô ta xoay người, quyết tuyệt đẩy cửa phòng bao, đi ra ngoài, Trần Vu Nhất cau mày, đứng dậy, đuổi theo.
Phát giác tiếng bước chân đuổi theo phía sau, bước chân Lâm Nam Kiều nhanh hơn, bắt đầu chạy về phía trước, Trần Vu Nhất theo sát phía sau.
Thân Nhã lúc này vừa khéo đứng dậy, đi về phía quầy bar, định gọi ly nước ấm.
Lâm Nam Kiều cách Thân Nhã một đoạn, nhưng khóe mắt chú ý tới cô, lại lập tức đổi hướng, chạy về phía Thân Nhã, lúc lướt qua nhau, lực vai cô ta hơi mạnh, ầm, tông vào nhau, bước chân Thân Nhã loạng choạng, bả vai đúng lúc đập lên quầy bar, đau.