CHƯƠNG 1197
Danh thiếp, còn trắng tinh, có ý gì?
Nhưng tâm tư của Hoắc Đình Phong luôn rất trầm, cô căn bản không đoán được dụng ý của anh.
Lúc Hoắc Đình Phong đi tới, Thân Nhã còn chưa kịp chỉnh lại, bị bắt tại trận, cô cũng không hề ngượng ngùng, sắc mặt thản nhiên.
“Đây là ý gì?” Thân Nhã thật tò mò.
“Thời gian ở thành phố S cũng không ngắn, khoảng thời gian trước đang bàn bạc một dự án, định mở công ty ở đây, vốn vẫn chưa quyết định sản nghiệp phát triển dưới trướng, nhưng bây giờ trong lòng đã nghĩ rất rõ ràng, sản phẩm kinh doanh là đồ dùng trẻ con, tên công ty, anh sẽ dùng tên con, đây xem như quà anh tặng con…”
Hai tay đút vào túi quần tây, Hoắc Đình Phong đứng trước giường, hơi nghiêng người, chống cánh tay rắn chắc, ánh mắt nhìn ngang với cô.
Thân Nhã sẽ không biết, vì món quà này, lúc ở Bắc Kinh, Hoắc Đình Phong đã suy nghĩ bao lâu.
Thân Nhã hơi sững sờ, dù trong tay chỉ cầm một tờ giấy mong manh, nhưng lại chất chứa biết bao chân tình của anh.
Nghĩ tới đây, Thân Nhã bỗng thấy cảm động, cô cong khóe môi, cố ý trêu chọc anh: “Còn bao lì xì của em đâu?”
Anh tiếp tục cúi sát vào người cô cho đến khi hai người không còn một khoảng trống, đôi mắt anh sâu thẳm như vực sâu không đáy hút cô vào trong đó: “Em muốn thật không?”
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào mặt cô, tim cô đập loạn nhịp, cô chỉ đùa một chút cho vui thôi, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
Anh rũ mắt, tay phải đút vào trong túi quần tây lấy ra một bao lì xì, ánh mắt anh nóng bỏng, hỏi lại cô lần nữa: “Có muốn không?”
Thân Nhã không mở miệng cũng không trả