Trong căn phòng truyền đến tiếng hít thở của hai người, Thẩm Hải Băng lại rất thích cảm giác yên tĩnh như thế này, vô tình hay cố ý đều sẽ dừng ở trên người anh.
Thời gian như trở về ba năm trước, lúc đó bọn họ cũng là như thế này.
Có đều cảm giác yên lặng như thế này duy trì không quá lâu.
Lúc Thẩm Trạch Hy và Diệp Giai Nhi đẩy cửa phòng bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Nhìn thấy hai người bọn họ, trong đôi mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương không khỏi có vài phần kinh ngạc, anh nhìn Thẩm Trạch Hy: “Sao hai người lại đến đây?”
“Mẹ kêu em với chị dâu đến đây, nói là để chăm sóc cho mọi người.
” Thẩm Trạch Hy nói, ánh mắt quét nhìn bàn tay của anh cả.
Thẩm Hải Băng ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nhìn Diệp Giai Nhi: “Giai Nhi cũng đến rồi đó à, có thể làm phiền Giai Nhi giúp cô một chuyện được không? Dùng tăm bông thấm môi giúp cho cô, Hoài Dương là đàn ông, làm việc có hơi vụng về.
”
Cảm giác hạnh phúc lúc nãy giống như là trộm được, lúc nhìn thấy Diệp Giai Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô ta có một loại cảm giác bị bắt tại trận.
“Được.
” Diệp Giai Nhi nở nụ cười, mở miệng đáp lại, đi qua, trực tiếp nhận lấy nước và tăm bông ở trong tay của Thẩm Hoài Dương, khóe mắt không thèm nhìn anh.
Mà là nói chuyện với Thẩm Hải Băng: “Có phải là vết thương của cô rất nặng không?”
“Chân có hơi nặng, những chỗ khác vẫn ổn.
”
“Vậy là được rồi, lúc cháu và Trạch Hy đến đây, có nghe nói là đứa bé mà cô cứu không bị thương gì hết, lúc này đã ngủ rồi.
”
“Vậy thì tốt quá, cô cũng yên lòng.
” Thẩm Hải Băng thở phào một hơi.
Thẩm Hoài Dương nheo mắt nhìn Diệp Giai Nhi, ánh mắt từ từ tối hơn.
“Phòng ở không còn nhiều cho lắm, tối nay mọi người cứ ngủ ở bên kia, chỉ có điều là không thể ngủ quá sâu, bởi vì nói không chừng là dư chấn có thể xuất hiện, cảnh giác một chút…”
Thẩm Hải Băng không yên lòng nói với mấy người bọn họ, ngủ lâu như thế, cô ta cũng không biết có mấy lần dư chấn xảy ra.
Nhưng mà mỗi một lần dư chấn đều