CHƯƠNG 1247
Tiểu biệt thắng tân hôn, một ngày không gặp như cách ba thu, những điều này là dùng để hình dung tình ý nồng nàn giữa hai người yêu nhau, Hoắc Đình Phong từ đằng sau ôm cô vào lòng: “Anh không biết em ấy sẽ đi cùng anh về đây—”
Chưa đợi anh nói xong, Thân Nhã đã ngăn anh lại: “Em biết, cô ấy có giải thích với em.”
“Vậy thì tốt, em ấy đánh một đòn không kịp trở tay, anh không có thời gian phản ứng…”
Thân Nhã dựa vào trong lòng anh gật đầu, cảm thấy hơi ấm đó truyền khắp người mình, ấm áp, rất là thoải mái, vô cùng mãn nguyện.
Rất lâu không gặp, đương nhiên là muốn quấy lấy diễn ân ái một bận.
Sau đó, Hoắc Đình Phong ghé vào cánh môi của cô, hỏi kiểu rất nóng vội và nóng bỏng: “Có được không?”
“Em không biết…”
“Anh nghĩ, chỉ cần động tác không quá kịch liệt, dưới tiền đề không ảnh hưởng tới con, là được…”
Thân Nhã không khỏi mỉm cười: “Cái này anh cũng biết sao?”
Anh không có lên tiếng, cởi quần áo của cô.
Một màn nóng bỏng diễn ra rất lâu, sau khi xong, Hoắc Đình Phong vẫn muốn, nhưng lại sợ cơ thể của cô không chịu nổi, cho nên đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh giải nhiệt.
Mới đi ra khỏi phòng tắm, bèn truyền tới tiếng chuông cửa, anh đi ra ngoài, mở cửa, là Tô Chính Kiêu.
Không có sắc mặt tốt gì cả, Tô Chính Kiêu lướt qua Hoắc Đình Phong đi thẳng vào trong: “Hoài Giang đâu?”
“Ngủ rồi.” Hoắc Đình Phong lạnh nhạt nói.
“Em ấy nói với cậu như nào?”
“Không chịu tiếp nhận hóa trị, em ấy muốn một mình đi du lịch, nơi này là trạm đầu tiên của em ấy.” Hoắc Đình Phong thắt chặt áo choàng
Tô Chính Kiêu trực tiếp mở miệng nói: “Đi du lịch là tuyệt đối không thể, cậu thuyết phục em ấy.”
Hoắc Đình Phong mở miệng, rất là nghiêm túc: “Tôi đã nói hết sức rồi, nhưng không nắm chắc, em ấy có tư tưởng, có hai chân, không ai khống chế được em ấy.”
“Hoắc Đình Phong cậu ngược lại có bản lĩnh, cậu có thể thuyết phục được ba mẹ của cậu, đối với Hoài Giang không quan tâm không hỏi han, nói trắng một câu, cậu chính là không muốn chịu trách nhiệm!”
Lúc này, Thân Nhã do tò mò cũng đi ra, trên người cũng mặc đồ ngủ: “Sao vậy?”
Nhìn thấy Thân Nhã, lông mày của Tô Chính Kiêu đã nhíu chặt.
Hoắc Đình Phong cũng mở miệng, trực tiếp nói: “Tôi vốn muốn nói chuyện bình thường với cậu, nhưng thái độ của cậu như này tôi không thể nói chuyện với cậu được, tôi sau này chỉ nói với Hoài Giang về bệnh tình của em ấy, còn cậu, bỏ đi.”
Thân Nhã đi qua, nhìn Tô Chính Kiêu.
Tô Hoài Giang cũng bị đánh thức, cô ấy đi ra, xin lỗi hai người, sau đó nhìn nhìn sang Tô Chính Kiêu: “Anh vào đây.”
Trong phòng chỉ có hai người, Tô Hoài Giang nhìn anh ta: “Hoắc Đình Phong và em đã ly hôn rồi, đâu còn quan hệ vợ chồng với em, anh ấy tại sao phải chịu trách nhiệm với em chứ? Đừng ở trước mặt em nhắc đến việc trả nợ, nhắc đến ân tình, chuyện nào ra chuyện đó.”