CHƯƠNG 1265
Thân Nhã túm nhẹ tay áo của anh, phát giác động tác của cô, bàn tay của anh lật lại, bao bọc bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô vào trong lòng bàn tay.
Địa vị của nhà họ Hoắc ở nước K ai cũng biết, nhưng nghĩ tới lời căn dặn của Tô Chính Kiêu, người canh chừng vẫn không nhường, ngược lại có vài phần cứng rắn.
Hoắc Đình Phong đang từng bước ép sát anh ta, gương mặt ôn hòa hiếm khi trở nên âm trầm: “Tôi hỏi lại lần cuối cùng, là chọn tiếp tục ngăn cản, hay là tránh ra?”
Người đó đứng bất động, rõ ràng không có ý tránh ra.
Không tiếp tục hỏi nữa, Hoắc Đình Phong trực tiếp ôm Thân Nhã sang bên, bảo vệ cô rất tốt, trực tiếp xông tới, người đó đi tới ngăn cản, lại bị một chưởng đẩy ra.
Sau khi nghe thấy thông tin như vậy, Tô Chính Kiêu đi ra, hai mắt đầy sự tức giận, bùng cháy ngọn lửa, vẫn không khách sáo như thế: “Cút!”
Hoắc Đình Phong không thèm để tâm đến Tô Chính Kiêu, đôi chân dài mê người tiếp tục cất bước đi về phía trước, đi từng bước.
“Cút ra! Không cho phép bước vào linh đường một bước, tất cả toàn thể trên dưới nhà họ Hoắc các người và người phụ nữ khiến người ta căm ghét này nữa.”
Nhìn Tô Chính Kiêu bằng ánh mắt sâu thẳm, u tối, hàn quang ẩn hiện, Hoắc Đình Phong nhếch môi, nói từng câu từng chữ: “Nếu không muốn tang lễ của Hoài Giang trở nên khó coi hơn, tôi khuyên cậu bây giờ tốt nhất hãy tránh ra!”
Thân Nhã chưa từng thấy Hoắc Đình Phong như vậy, nghiêm nghị, lạnh lẽo, khí chất tỏa ra từ trên người khiến người khác phải lùi lại.
Tuy nhiên, Tô Chính Kiêu của lúc này mắt đã đỏ ngầu: “Vậy thì thử đi!”
“Tôi nói lại lần cuối cùng, tang lễ của Hoài Giang tôi phải tham dự, đừng có tiếp tục khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi!” Hoắc Đình Phong đã cảnh cáo.
Tô Chính Kiêu nghe không lọt, vẫn ngăn cản.
Hoắc Đình Phong
Cô vốn muốn gặp mặt lần cuối, hiện nay xem ra không thể rồi, có điều chỉ cần có lòng, cần gì hình thức chứ?
“Đứng ở đó đợi anh, 5 phút hoặc ngắn hơn, anh cũng phải tiễn em ấy đoạn đường cuối cùng…” Khi đối mặt với Thân Nhã, thần sắc của anh lại khôi phục sự ôn hòa.
Gật đầu, Thân Nhã rời khỏi vòng ôm, đứng ở một bên.
Sau đó, Hoắc Đình Phong và Tô Chính Kiêu đánh nhau, mỗi một chiêu tung ra đều rất tàn nhẫn, không có lương tay.
Thân Nhã hiểu, hôm nay nhất định phải có một người ngã xuống mới có thể coi như kết thúc.
Tô Chính Kiêu không phải là đối thủ của Hoắc Đình Phong, rất nhanh thì bị Hoắc Đình Phong đánh gục xuống đất, há miệng thở dốc.
Tuy không biết nhà họ Tô và nhà họ Hoắc lại xảy ra ẩu đả trong tang lễ ngày hôm đó, nhưng đối với phóng viên mà nói, đây đều là tin tức rất hay, tin đầu báo và tài liệu sống.
Đối với việc hai người lao vào đánh nhau, đột nhiên, chỉ thấy tia điện chói mắt không ngừng lấp lóe.
Cơ thể cao ráo đứng thẳng, đôi mắt của Hoắc Đình Phong quét về phía đám phóng viên đó, gương mặt không có sự lạnh lẽo và thâm trầm, rất bình thản, có thể gọi là không hề do động, mở miệng với mọi người đối diện: “Góc độ như này hình như không tốt lắm, có cần đổi góc đứng, phối hợp với các người không?”
Nhưng anh càng bình tĩnh, các phóng viên lại càng thêm hoảng, vậy mà không có dám nhúc nhích.