Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 127


trước sau


“Không có!” Hai chữ này gần như rít qua kẽ răng, nhưng vẻ mặt lại rất ôn hòa: “Anh Thẩm, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa? Nếu anh cứ như vậy thì chân sẽ tôi càng đau hơn.


Thẩm Hoài Dương nhìn cô chằm chằm rồi phun ra mấy chữ: “Đau một chút để nhớ lâu hơn…”
Dứt lời, anh nhìn lướt qua Thẩm Trạch Hy, nói: “Em ở lại nhé, anh đưa vợ anh về.


Lúc này, tầm mắt của Thẩm Trạch Hy mới rời khỏi người Diệp Giai Nhi, cậu ta có chút chua xót, nhưng giọng điệu vẫn như trước: “Em biết rồi anh.


Bóng dáng thon dài dần rời đi, Thẩm Trạch Hy thì nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi, còn Thẩm Hải Băng ngồi trên giường thì nhìn Thẩm Hoài Dương.

Trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ muốn giấu kín.

Thẩm Hải Băng nhìn đến ngây người, cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì cô ta mới thu hồi ánh mắt, đôi mắt hơi rủ xuống.

Ngã người lên sô pha, Thẩm Trạch Hy lười biếng nhìn về phía giường: “Cô, cô còn yêu anh trai sao?”

“Trạch Hy.


“Cô không cần trả lời, con chỉ đang ngứa miệng thôi.


Anh ta cười híp mắt, anh ta hỏi nhưng không muốn biết câu trả lời, vì đó là chuyện giữa anh trai và cô mình, không liên quan gì đến anh ta, mà anh ta có biết cũng không có tác dụng gì, cho nên anh ta tò mò làm gì chứ?
Thẩm Hải Băng có chút dao động: “Trạch Hy, nếu cháu thích một người mà cô ấy lại không thuộc về cháu, vậy thì cháu sẽ làm gì?”
“Rất đơn giản, nếu cô ấy yêu cháu thì cháu sẽ không màng tất cả để ở bên cô ấy.

Nếu cô ấy không yêu cháu, vậy thì cháu sẽ đợi…”
Giống như cậu ta bây giờ vậy, điều duy nhất cậu ta có thể làm là chờ đợi.

Cậu ta không biết khi nào anh trai sẽ buông tha cho cô, cũng không biết hai người có ly hôn hay không.

Nhưng điều duy nhất cậu ta biết là nếu có cơ hội thì cậu ta nhất định sẽ không

từ bỏ, tuyệt đối không!
“Đợi đến khi nào?”

“Đương nhiên là có thể đợi đến khi nào thì đợi đến khi đó, cố gắng hết sức chờ đợi cho đến khi không đợi được nữa thì thôi.


Thẩm Hải Băng nhìn cậu ta chằm chằm: “Vậy nếu cô ấy kết hôn với người khác thì cháu có hối hận không?”
Thẩm Trạch Hy mỉm cười, không trả lời câu hỏi của cô ta, mà nghiêm túc nói.

“Cô à, cô cảm thấy mình có thể gặp được mấy người mà mình yêu trong đời? Nếu cô không cố gắng hết sức thì cháu dám chắc đến cuối cùng, tất cả những gì cô nhận được chỉ là hối hận, đau đớn và nhớ nhung mà thôi.


Hối hận, đau đớn, nhớ nhung…
Ba từ và sáu chữ lại khắc họa rõ nhất tâm trạng của của Thẩm Hải Băng lúc này, vừa rõ ràng lại sâu sắc và sống động.

Nhìn hai người bọn họ rời đi, cô ta không biết mình đang có cảm giác gì nữa, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt khiến cô ta không thở nổi, lại cảm thấy vô cùng mất mát nữa.

Sau khi chia tay, cô ta vẫn luôn nhớ đến đoạn ký ức trong suốt 3 năm ở Mỹ, hồi tưởng lại khoảng thời gian hai người ở bên nhau.

Mắt không thấy thì tim không đau, lúc này những cảnh tượng như vậy lại hiện lên trước mắt cô ta, cô ta thật sự không biết phải làm sao mới có thể bình tĩnh lại được.

Đầu óc cô ta rối bời, rối bời đến mức khiến cô ta cảm thấy vô cùng mờ mịt, trống trải…
Chuyện anh đã từng làm với mình giờ đây lại làm cho người phụ nữ khác.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện