CHƯƠNG 1297
“Tại sao đột nhiên lại không muốn nói chuyện?” Đưa tay kéo chăn cho cô, Hoắc Đình Phong mở miệng, hỏi.
Suy nghĩ một lát, Thân Nhã rất nghiêm túc trả lời: “Dằn vặt đủ rồi.
”
“…”
Sau khi mang thai luôn ham ngủ, buổi sáng có loại cảm giác không dậy nổi, nằm ở đó, không muốn dậy.
Vì vậy, Hoắc Đình Phong thấy bộ dạng rối rắm đó của cô thì đau lòng, nếu không dậy được, vậy thì dứt khoát đừng đi nữa, anh gọi điện thoại cho quản lý, xin nghỉ.
Nghe vậy, Thân Nhã ngẩng đầu lên, ý kiểu, anh như vậy là không đúng, dung túng người khác cúp việc.
Anh khẽ mỉm cười, cưng chiều: “Bởi vì là em nên mới dung túng, nếu là người khác, dám làm vậy với anh sao?”
“Mới sáng sớm thì nói lời buồn nôn như vậy thật sự tốt sao?” Thân Nhã lười biếng nằm bò trong ngực anh, Hoắc Đình Phong nói câu khá tốt, ôm cô đi vào nhà tắm.
Cô cựa quậy ở trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, ôm cổ của anh, cười ngọt ngào, em thật sự thích lời buồn nôn kiểu đó.
Anh trả lời: “Anh biết.
”
Tới phòng tắm, Hoắc Đình Phong muốn rửa mặt cho cô, đánh răng, Thân Nhã không chịu, nhìn anh nói: “Như vậy cho người ta cảm giác giống như cuộc sống không thể tự lo liệu, em cảm thấy không thể cứ như vậy, nói không chừng anh rất nhanh sẽ chán em, vẫn là tự lập một chút thì tốt hơn.
”
“Em thật sự rất biết phá tình thú…” Hoắc Đình Phong hết cách với cô, vẩy tay, rất là bất lực.
Cô lại túm lấy tay của anh, trực tiếp đưa mặt tới trước mặt anh: “Rửa đi.
”
Anh nghi hoặc