CHƯƠNG 1315
Hoắc Đình Phong lại dựa vào cô, đứng ở cửa, không có ý định đi, cô vừa mới tắm rửa, mặc áo choàng tắm, cái cổ trắng nõn, tinh xảo lộ ra ngoài, xương quai rất đẹp, mái tóc mềm mại, bóng láng, còn có hương thơm, nghiêng người, hôn cô.
Tiểu Trương nhìn đến mức trợn tròn mắt, đây đâu còn là anh Hoắc?
Thân Nhã không thở nổi, tửu lượng của anh thật sự chả ra sao!
Anh hôn không ngừng, Thân Nhã khẽ vỗ vào ngực anh, người đàn ông lại không quan tâm, cuối cùng cô hiếm khi cáu kỉnh: “Hôm nay anh có cho em đi vào nhà hay không?”
Hoắc Đình Phong lập tức buông tay, Thân Nhã hết sức hài lòng, cô kêu anh đi tắm rửa, còn mình thì lo chuẩn bị thuốc cảm.
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, anh nhận viên thuốc từ tay cô rồi uống ngay.
Hoắc Đình Phong ôm cô một cách hài lòng, quả nhiên thoải mái nhất là lúc ở nhà.
“Sao tự dưng anh lại bị sốt thế này?” Thân Nhã hỏi han.
Hoắc Đình Phong lắc đầu, cảm giác được ôm cô sung sướng thật, cả người đều khoan khoái, đến chứng nhức đầu do căn bệnh cảm mang đến cũng giảm đi nhiều.
Mới không gặp cô một ngày thôi mà anh ta đã nhớ cô đến nhường này, mỗi một giây một phút đều muốn cận kề bên cô.
Tối hôm ấy, Hoắc Đình Phong ôm cô chìm vào giấc ngủ, Thân Nhã chê anh ôm mình chặt quá, cô bèn kêu anh buông ra nhưng anh nào đâu muốn thế, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực: “Anh là bệnh nhân…”
“Bởi vậy nên anh mới tỏ vẻ đáng thương để được chiều đó hả?” Kể từ khi bụng cô to ra, Thân Nhã không thích ôm ôm ấp ấp chút nào cả.
“Đúng thế, chỉ cần em ôm anh ngủ thì bệnh của anh sẽ khỏi nhanh thôi, với lại cả ngày nay anh chưa nhìn thấy em,