“Anh, sáng mai anh nhớ gọi điện cho chị dâu, chị ấy lo lắng cho anh, sợ anh xảy ra chuyện nên bảo em ra ngoài tìm anh…”
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, gương mặt tuấn tú bất giác dịu dàng đi một chút, anh bật ra một tiếng: “Ừm…”
Cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi khẽ thở dài, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.
Nhìn đồng hồ, hóa ra đã một giờ sáng rồi.
Hóa ra đã đợi lâu như vậy rồi sao, lúc này cô mới cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ là nằm trên giường một mình thì cô lại không ngủ được, cô cứ cảm thấy bên cạnh đang thiếu vắng thứ gì đó, rất không quen.
Cô lắc đầu, nằm nghiêng người lại, vẫn cảm thấy khó chịu, xem ra thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ!
Sáng sớm hôm sau.
Sắc trời vẫn còn tối, nhưng Diệp Giai Nhi đã tỉnh rồi, đêm này cô ngủ không được sâu lắm, mới động đậy một chút liền tỉnh lại.
Mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn xám xịt.
Khẽ thở dài, cô ngồi dậy mặc quần áo rồi thử xuống giường, đặt hai chân xuống đất.
Dù sao cũng dưỡng thương mấy ngày rồi cho nên cơn đau đã giảm đi rất nhiều, lúc này chỉ cảm thấy hơi đau một chút, không nghiêm trọng lắm.
Dù sao thì cô cũng không ngủ được, không bằng đi dạo vận động một chút, đúng lúc cũng muốn đến bệnh viện một chuyến, không biết bệnh tình của cô ta có nghiêm trọng không nữa.
Cầm khăn quàng cổ và găng tay, cô từ từ bước ra khỏi nhà.
Ở một nơi khác.
Ho nhẹ hai tiếng, Thẩm Hải Băng híp mắt nhìn lướt qua người đàn ông đang ngồi ở bên giường.
Hình như anh