Trái lại, bên Diệp Giai Nhi thì không an nhàn được như thế, một nhà bốn người một đống hành lý.
Cơ mà, Thẩm Hoài Dương thì ôm trong ngực đứa nhỏ, tay còn lại dắt bé Huyên, trông không khác gì bố bỉm sữa, Diệp Giai Nhi thì mặc áo khoác mỏng, dưới chân là đôi giày màu bạc cao gót, kéo theo va ly hành lý nhẹ tênh trông không khác gì đi chụp hình tạp chí.
“Vẫn ổn lắm, nhìn nhẹ nhàng mà.
” Trần Diễm An còn tưởng cô sẽ khệ nệ bế con ấy chứ.
Diệp Giai Nhi liếc mắt nhìn người đàn ông bị hai đứa con hành cho đến khổ, nói: “Thì có người nói là anh ấy phụ trách mang nhà mang miệng, tớ phụ trách xinh đẹp như hoa.
”
Trần Diễm An trông mà vô cùng hâm mộ, sao cô ấy lại không ngờ tới người lạnh lùng như tổng giám đốc Thẩm đây cũng có mặt như thế này nhỉ.
Lúc mấy người họ còn đang trêu nhau thì thấy Trần Vu Nhất kéo vali đi tới.
Trừ hai người đàn ông ra thì Diệp Giai Nhi với Trần Diễm An đều không biết chuyện này nên khi nhìn thấy anh ta thì cau mày, mê mang không hiểu ra sao, tại sao Trần Vu Nhất cũng đến đây?
Thẩm Hoài Dương thấy nghị hoặc của hai người, giải thích rằng anh ta cũng đi chung.
Trần Diễm An xưa nay vẫn luôn mau mồm mau miệng, được đà thì không buông tha cho ai: “Anh ta đi theo làm cái gì? Chúng ta đi dự hôn lễ của Thân Nhã, anh ta đến đây để phá hoại, để làm hỏng tâm trạng của người khác hay sao?”
Quý Hướng Không nắm lấy tay vợ mình, ý bảo cô nói ít đi một chút, an tĩnh chút đi.
Diệp Giai Nhi cũng nói: “Người ta tới đây tìm kích thích, chúng ta cũng chẳng làm sao được, trên thế giới này chẳng thiếu người không có mắt nhìn, Thân Nhã đang vô cùng hạnh phúc, đến nơi thì anh ta cũng sẽ tự phát hiện ra, cũng sẽ tự biết có bao nhiêu tuyệt vọng, chỉ cần anh ta không sợ mình tức hộc máu đến độ bỏ mạng thì cứ kệ anh ta