CHƯƠNG 1399
Chùm sáng màu tím trên trần nhà chiếu xuống tạo thành một vòng ánh sáng bao phủ lấy cô. Trong bóng tối chỉ có cô là chói mắt nhất, rực rỡ nhất, giống như tiên nữ giáng trần.
Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An cũng nhìn đến ngây người, cảnh tượng trước mắt quá đẹp, những bông hồng dưới chân lại nở rộ, quá mức chấn động và choáng ngợp.
Thân Nhã cũng không ngờ sẽ độc đáo như vậy. Khi ánh mắt chạm phải người đàn ông cách đó không xa, cô kích động nheo mắt lại.
Một bước lại một bước, cô bước một trăm lẻ tám bước đến trước mặt anh.
Hoắc Đình Phong nhìn cô chăm chú, quên sạch hết mọi thứ xung quanh, trong mắt và trong lòng chỉ có một mình cô.
Thân Nhã không khỏi đỏ mặt, cô lén lút vươn tay đẩy đẩy anh, ý bảo anh đừng nhìn chằm chằm cô nữa.
Anh nhếch môi cười, ánh mắt sâu thẳm biểu lộ rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau như kinh ngạc, vui sướng, kích động khó kiềm chế.
Mục sư cũng mỉm cười, ông giao lại những lời thề đẹp đẽ cảm động đó cho hai người họ.
“Dù ở trong hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ luôn yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu ấm ức hay không vui. Cưới được cô ấy là may mắn trong cuộc đời tôi.”
Hoắc Đình Phong mở miệng, giọng nói vốn đã trầm thấp, lúc này lại có hơi khàn, nghe thật êm tai.
Thân Nhã rất cảm động, cô cảm nhận được tình cảm chân thành mà anh đang muốn truyền tải. Cô xoay người lại, đôi tay nhỏ nhắn đeo găng tay đặt lên bàn tay to lớn của anh. Cô nhìn anh chăm chú, chậm rãi nói.
“Cuộc đời em mong mỏi được yêu thương, được chăm sóc, được bảo vệ. Đừng để em bị lạnh, chịu khổ, lang thang không nơi nương tựa. Sau sự việc lần đó, em nghĩ người đó sẽ không bao
Đây là lần đầu tiên Hoắc Đình Phong nghe được những lời ngọt ngào từ trong miệng cô, anh bỗng cảm thấy rất dễ chịu.
Anh không có tâm trạng bận tâm đến những người có mặt tại đây, cũng không có thời gian để ý tới vị mục sư đang đứng bên cạnh, anh lắng nghe tiếng lòng mình, không tự chủ được cúi người ôm má cô, liều lĩnh hôn cô.
Mục sư hiển nhiên không ngờ chú rể lại nóng vội như vậy nên có hơi giật mình.
Khách mời ngồi bên dưới vỗ tay nồng nhiệt, nụ cười thân thiện nở trên môi.
Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi đang nhìn Trần Vu Nhất ngồi bên cạnh Thẩm Hoài Dương, bọn họ không hiểu tại sao anh ta lại đến đây, hơn nữa còn vào một dịp như hôm nay!
Cả hai vẫn luôn đề phòng anh ta, hôm nay là ngày vui nhất cũng là ngày quan trọng nhất của bạn thân của họ, họ sẽ không để Trần Vu Nhất gây rắc rối.
Trần Vu Nhất không nói gì mà chỉ nhìn Thân Nhã, anh ta nhìn rất chăm chú, như thể muốn xuyên thấu tất cả mọi thứ.
Anh ta nhớ lại cảnh tượng kết hôn của anh ta và cô lúc đó. Khi đó anh ta và cô cũng ân ái như vậy, cũng khiến người khác hâm mộ như thế.
“Vậy em có bằng lòng gả cho anh không?” Hoắc Đình Phong cuối cùng cũng buông cô ra, người đàn ông chững chạc nay đã thay đổi, anh không thể chờ đợi được nữa.
Cô không chút ngần ngại hay rối rắm, trả lời dứt khoát, không chút dông dài: “Em bằng lòng!”