CHƯƠNG 1415
Cậu nhóc không biết lạ, ai ôm cũng được, hơn nữa cực kỳ ngoan ngoãn cho ôm.
“Vân Triệt thật xinh đẹp.” Hoắc Đình Phong cảm thán.
“Nếp nhăn trên mặt bé vẫn còn chưa tiêu đâu? Nào có thể nói là xinh đẹp, như ông già ý.” Thân Nhã tự cười con trai nhà mình.
“Nào có ai nói con trai mình vậy chứ, dù hình dung rất đúng, nhưng trong mắt anh, bé đã xinh đẹp như tiểu thiên sứ…”
Thân Nhã nhún vai, không lên tiếng, nhưng nụ cười ngọt ngào vẫn chứng minh tất cả, con trai nhà cô tuyệt đối là tiểu thiên sứ.
Ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn nụ cười như hoa của cô, hầu kết gợi cảm của Hoắc Đình Phong lăn lộn, ánh mắt và sắc mặt đều xảy ra thay đổi, ôm cô vào lòng, hôn vụn vặt.
Nhưng, ngay lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, mẹ Hoắc ôm cậu nhóc bước vào, còn đang nói: “Vân Triệt đói rồi, cứ …”
Lời tiếp đó tự động biến mất, Thân Nhã mặt đỏ như rỉ máu vùi vào sofa.
Khuôn mặt lập thể ngũ quan rõ ràng của Hoắc Đình Phong lại ngập tràn bắt đắc dĩ, ngón tay dài xoa trán: “Mẹ, mẹ vào có thể gõ cửa không?”
“Gõ cửa không thành vấn đề, chỉ là mẹ không biết các con đang…” Lời còn chưa nói xong đã nghẹn lại trong ánh mắt con trai nhà mình, mẹ Hoắc không nói nữa.
Nhận lấy cậu nhóc, mẹ Hoắc còn chưa rời đi, anh tiếp tục mở miệng: “Da mặt cô ấy mỏng, nếu mẹ còn không đi, e rằng cô ấy sẽ không chịu ngẩng đầu…”
Mẹ Hoắc biểu thị đã biết, vừa ra khỏi phòng vừa nói, không cần xấu hổ, mẹ chẳng nhìn thấy gì cả.
“…” Hoắc Đình Phong.
“…” Thân Nhã.
Vừa dỗ nhóc con, Thân Nhã liếc mắt người đàn ông lấy một cái, cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nữa.
Hoắc Đình Phong khẽ thở
Bên kia.
Lâm Nam Kiều đi tìm lão già, đang chen chúc ở cửa công ty, không bao lâu sau, lão ta và trợ lý bước ra.
Lâm Nam Kiều phóng tới như tên bắn, chặn ông ta lại: “Tôi có chuyện muốn nói với ông.”
“Lời nên nói đều đã nói rõ ràng rồi, cô còn có gì muốn nói?” Lão già như đang vội, cứ nhìn đồng hồ.
“Ông chịu nói với tôi, vậy thì chúng ta tìm chỗ bàn, nếu ông không nói, tôi sẽ đến đây mỗi ngày.” Lâm Nam Kiều lạnh giọng.
“Bàn? Được, hiện tại có cuộc họp, đợi họp xong lại bàn, tám giờ tối, gặp chỗ cũ.”
Tám giờ tối, Lâm Nam Kiều đến biệt thự hai người trước đó thường đi, mới đến cửa, đã nhìn thấy lão già và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi ra, cái tay béo phệ còn đang di chuyển trên hông cô gái.
Cô gái nhìn dáng vẻ như không hề chán ghét, còn rất hưởng thụ, ngẩng đầu, hôn nồng nhiệt với lão ta.
Cuối cùng không biết hai người lại nói gì, chỉ thấy lão già móc tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô gái, lại nhéo vài cái trên hông cô ta, hai người mới tách ra.
Lâm Nam Kiều cười lạnh, e là vì người phụ nữ này mới muốn ly hôn với bà vợ già nua đi, lại đẩy cô ta lên đầu sóng ngọn gió.
Cô ta nhấc chân, đi vào, lão già đang hút thuốc, người còn khoác áo tắm.
“Vợ ông đóng băng chi phiếu, nhà cũng tạm dừng, những chuyện này ông đều biết chứ?”