CHƯƠNG 1436
Vào ban đêm, gió quá mạnh nên ngọn lửa lan rộng với tốc độ đáng báo động.
Thân Nhã đứng đó nhìn xung quanh và nói: “Sau khi tìm được phương hướng chính xác chúng ta mới chạy! Chúng ta không được chạy xuôi theo hướng gió.”.
Gió thuận mãi mãi sẽ chỉ giúp cho đám cháy càng to hơn, ngược lại chạy ngược gió có khả năng trốn thoát hơn.
Tô Chính Kiêu cũng đang nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chạy về phía đám rừng đã bị cháy rồi.”
Ngọn lửa càng lúc càng gần, ánh sáng đỏ rực tận trời khiến người nhìn rất sợ hãi. Xoay người, cả hai chạy ngược lại với hướng đám cháy.
Chỉ là khu rừng này đã bỏ hoang từ lâu, cành lá cây cối rậm rạp, dưới chân rất khó đi.
May mắn thay, hôm nay Thân Nhã mang giày và mặc quần dài, một trước một sau liều mạng chạy, những cái cây cháy xung quanh cô không vững chắc, đang lung lay sắp đổ.
Thân Nhã vừa chạy qua, không để ý tới bên cạnh, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, lúc cô vừa ngẩng đầu lên thì cây đổ ập xuống.
Trong phút chốc, cô hơi sững sờ, suy nghĩ và ý thức đều dừng lại, đợi khi cô phản ứng lại, tuy rằng chân trái bắt đầu dịch sang một bên, nhưng rõ ràng đã quá muộn.
Nói thì lâu nhưng sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Tô Chính Kiêu ở phía sau không chút do dự, tiến lên hai bước, mạnh mẽ đẩy cô ra, cây đổ đè thẳng vào chân anh ta.
anh ta không thể đứng vững, dưới chân lảo đảo, trực tiếp bị đè x uống đất, hai chân gần như bị nghiền nát, sắc mặt tái nhợt khó coi.
Sau khi định thần lại, Thân Nhã nhanh chóng ổn định bước chân chạy tới, kéo cánh tay anh ta, nhưng cũng không giúp được gì nhiều, cô không còn cách nào khác, vươn tay lau mặt, bước tới, hai tay bắt đầu đẩy thân cây: “Anh cố chịu một chút!”
Vừa đẩy vừa kéo, cô dùng hết
Nhưng anh ta không thể đi được nữa, cái cây to như thế đè thẳng xuống không phải là chuyện đùa, lúc này cảm giác của hai chân anh ta gần như đã tàn phế, đứng lên cũng không được.
Một số cây cối ở đây vẫn chưa cháy, lúc này ngọn lửa hừng hực lại bùng cháy trở lại, Tô Chính Kiêu nói: “Cô cứ đi đi, coi như tôi tự làm tự chịu.”
Thân Nhã giễu cợt: “Đúng là không làm thì sẽ không chết!”
Lời nói vừa dứt, cô thẳng bước tới, đỡ lấy cánh tay Tô Chính Kiêu, hai người chậm rãi đi về phía trước.
“Đi thôi! Đợi lúc đợt cháy khác ập đến, không ai có thể thoát được!” Tô Chính Kiêu muốn thoát khỏi sự dìu đỡ của Thân Nhã, nhưng anh ta thực sự không bước đi nổi. Giờ phút này anh ta mới thấm thía được trước cái chết mọi thứ nhỏ bé đến thế, chẳng làm gì được cả.
Thân Nhã không để cho anh đi, đi tới, trực tiếp ngồi xổm ở trước mặt anh ta: “Nhanh lên, tôi cõng anh!”
Tô Chính Kiêu lắc đầu, vừa định đỡ lấy đôi chân đã mất đi cảm giác của mình ngồi xuống, Thân Nhã không nhịn được liền đưa hai tay ra kéo cánh tay của anh ta: “Nếu muốn tôi nhẹ nhàng hơn một tí thì hợp tác tí đi!”
Cơ thể nam giới rất nặng, Thân Nhã hai chân run rẩy, cô nghiến răng nghiến lợi nói, kiên trì bước từng bước về phía trước.
“Tôi thực sự không ngờ rằng tôi sẽ cùng sống cùng chết với anh, tôi cảm thấy có hơi buồn cười đấy.” –Giọng của Thân Nhã cố thốt ra khỏi kẽ răng.