CHƯƠNG 1450
Thân Nhã ôm trán, con trai cô…..
Vừa lúc Hoắc Đình Phong xuống lầu đi làm, anh dùng tay thắt cà vạt màu xanh, đôi mắt tràn ngập cưng chiều. Anh vươn tay ôm cô vào lòng rồi cúi người hôn cô.
Sau đó, Thân Nhã buồn bực nói với anh: “Con trai anh đó, gì cũng không thích, chỉ thích xương, y như chó!”
Hoắc Đình Phong không cho là đúng, anh tiếp tục hôn lên đôi môi hồng mềm mại của cô, người đàn ông thành thục khó được đùa đùa: “Vậy cũng là một trong những giống thuần chủng, vua chó ngao Tây Tạng.”
Kể từ đó, Hoắc Vân Triệt có thêm 3 biệt danh, tiểu tạng tạng, tiểu ngao ngao, à còn nữa, tiểu cẩu nhi!
Lúc 7 tháng tuổi, thằng bé đã có thể bật ra vài tiếng, bắt đầu học nói rồi.
Một ngày nọ, mẹ Hoặc vui mừng ôm thằng bé bước vào phòng, khuôn mặt cao quý không giấu nổi niềm tự hào: “Triệt biết nói rồi!”
Nghe thấy tin tức đáng mừng như vậy, cả nhà họ Hoắc đều tập trung lại, vây quanh tên nhóc nhỏ xíu, đợi thằng bé nói vài lời.
Thằng bé chỉ ngồi trên sofa nghịch đồ chơi, không chịu nói lời nào. Mẹ Hoắc sốt ruột hôn lên mặt cậu: “Triệt ngoan, mau nói như vừa nãy đi.”
Ông trời con nhà họ chỉ chớp chớp mắt, đoàn người ngồi xổm bên cạnh sô pha nín thở yên lặng chờ đợi, thậm chí còn thảo luận thằng bé sẽ gọi ai trước.
Có người bảo là ông, có người bảo là bà, bác cả, mẹ, tóm lại là giành giật khủng khiếp.
Chỉ có Hoắc Đình Phong vẫn thản nhiên, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam sẫm, khí chất vừa tao
Đôi chân dài bắt chéo, bàn tay gõ nhẹ lên đầu gối, lộ ra vẻ kiên định.
Ở trong nhà họ Hoắc này, thằng bé thích nhất là ai, chắc chắn là anh rồi.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều dịu dàng hôn lên má của bé, còn dạy bé nói ba rồi mới nói ngủ ngon.
Câu đầu tiên mà con trai anh nói được đương nhiên phải là ba.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, cuối cùng thái thượng hoàng cũng thốt ra hai chữ: “Ù rồi!”
Trong phút chốc, biệt thự nhà họ Hoắc liền trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hoắc Đình Phong ngồi đó, nét mặt hơi vặn vẹo, ngón tay thon dài xoa nhẹ lên trán.
Nhưng mẹ Hoắc lại cảm thấy như sự bình yên trước cơn bão.
Quả nhiên, mẹ Hoắc đoán không sai, kể từ khi ấy, Hoắc Đình Phong đã hạ lệnh: “Từ nay về sau cấm tới những địa điểm đánh mạt chược.”
Mẹ Hoắc không ngờ nổi, vốn dĩ là một chuyện đáng mừng, cuối cùng lại triệt hẳn sự nghiệp mạt chược của bà.
Tất nhiên, hậu quả của việc này không chỉ có thế.
Mỗi buổi tối, thằng bé lại phải nghe giảng.
Người đàn ông đặt đôi tay cường tráng của mình lên xe nôi, nói từng chữ từng chữ một: “ba.”