CHƯƠNG 1513
Một giây trước tay còn để ở cổ của Cố Nhược Thiện lập tức dịch ra, nín thở.
Một giây trước, anh lại ôm Cố Nhược Thiện vào trong lòng, giọng nói mang theo sự đau khổ bị kìm nén: “Xin lỗi!”
Đứng ở bên cạnh, tận mắt chứng kiến một màn như vậy.
Đường Tiểu Nhiên đau tới mức gần như không thể đứng thẳng.
Cơ thể ngả ra sau, cô dựa vào bức tường.
Có phải nhắm mắt lại thì có thể không nhìn thấy hình ảnh trước mắt không?
Nhưng, sự việc không có kết thúc như vậy.
Một lát sau, Tô Chính Kiêu buông người phụ nữ trong lòng ra.
Anh đi từng bước tới, ánh mắt đỏ ngầu dừng trên đất.
Nhìn mảnh vỡ của tấm thủy tinh, đôi tay buông thõng ở bên cạnh người anh kêu răng rắc.
Đây là thứ anh thích nhất, cũng là thứ anh trân trọng nhất.
Cho nên mới để ở vị trí quan trọng nhất trong tủ kính, hiện nay lại bị cô làm vỡ tan.
Ngọn lửa sôi sục lần nữa bốc lên, lần này, Tô Chính Kiêu bóp cổ của Đường Tiểu Nhiên: “Ai cho cô làm vỡ nó!”
“Em nói rồi… không phải cố ý…”
Tay của anh dùng sức rất lớn, Đường Tiểu Nhiên căn bản không thể thoát khỏi.
“Không phải cố ý thì là như nào? Cô trả nó lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”
Lực đạo trên tay Tô Chính Kiêu tăng lên vài phần.
Đường Tiểu Nhiên nghẹt thở.
Giống như người không biết bơi lại nhảy xuống nước, cổ bị người khác bóp chặt.
Một giây sau thì sẽ tắt thở.
Từ đầu đến cuối, anh không có ý muốn buông tay, ngược lại càng siết càng chặt, tơ máu trong mắt cũng càng lúc càng đậm, càng lúc càng nhiều, giống như máu không hòa tan.
Lúc này, anh khát máu.
Khiến người khác hoảng sợ, chỉ thấy sợ hãi.
Gò má của Đường Tiểu Nhiên đỏ bừng thì bị bóp nghẹt, ngay cả ho cũng không thể phát ra.
Mắt của cô đã bắt đầu trợn lên.
Vừa rồi, anh có thể tha cho người phụ nữ kia.
Lúc này lại không thể tha cho cô, ha ha…
Tia máu dao động trong mắt anh giống như một ác ma, chất chứa sự căm ghét, thù hận.
Tin tức truyền tới là anh muốn giết chết cô!
Vì một bức ảnh thân mật với Tả Như Bội, anh vậy mà có ý nghĩ muốn giết cô…
Anh có thể tha cho người phụ nữ giống Tả Như Bội 70-80%, nhưng muốn giết cô, đây là một loại bi ai như thế nào chứ?
Lòng người thương sẽ chết đi trong một t khoảnh khắc bị phụ lòng.
CHƯƠNG 1514
Coi như bạn bị phụ lòng, khoảnh khắc đó, trái tim sẽ chết cực kỳ nhanh, ngay cả một chút đau thương cũng không sinh ra.
“Thật sự vì một tấm thủy tinh, anh muốn giết em?” Cô nói chuyện đã rất khó khăn.
“Một tấm thủy tinh, ha ha…”
Tô Chính Kiêu mím chặt môi, trong tiếng cười mang theo hàn ý thấu xương và sự mỉa mai: “Cô biết gì chứ? Đó là đồ Tả Như Bội tặng tôi!”
Đường Tiểu Nhiên lúc này không nhịn được mà bật cười, cười rất khẽ, rất trống rỗng.
Cô cắn răng, cố ý nói: “Tả Như Bội thì như nào? Không nói tới chuyện cô ta đã là một người chết, cho dù là sống thì như thế nào? Em là vợ của anh, cô ta cái gì cũng không phải! Đừng nói một khung ảnh thủy tinh, em cho dù hủy cả căn phòng này thì sao chứ? Em là người vợ mà Tô Chính Kiêu anh cưới về, em là người của nhà họ Tô, em có quyền xử lý tất cả chuyện này! Tô Chính Kiêu anh đừng quên, em có như thế nào cũng là vợ của anh, con dâu của nhà họ Tô! Tả Như Bội cô ta ở nhà họ Tô chả là cái cọng rơm gì cả, còn nữa, một người chết sao lại tranh với một người sống chứ?”
Những lời này thật sự đã hoàn toàn chọc giận Tô Chính Kiêu.
Đôi mắt sâu thẳm của anh tối sầm, lần nữa túm chặt cổ của cô, lạnh lùng nhìn:
“Đường Tiểu Nhiên, cô nghĩ cô là ai, tính là cái thá gì? Cô có quyền xử lý tất cả chuyện này sao? Ha ha, thật là câu chuyện nực cười nhất thế gian!”
“Đừng quên quyền này là do ai quản lý, là ai cho cô quyền sỉ nhục cô ấy chửi rủa cô ấy, cô không có vốn liếng cũng không có tư cách, thật là nực cười! Tôi nói cho cô biết, rất nhanh, cô ngay cả tư cách đứng ở trước mặt tôi và đứng ở nhà họ Tô cũng sẽ biến mất!”
Ho một cách khó khăn, trong lòng Đường Tiểu Nhiên dần sáng tỏ: “Anh có ý gì?”
“Ý rất rõ ràng dễ hiểu, rất nhanh, cô sẽ không phải là vợ của tôi, cũng sẽ không còn là con dâu của nhà họ Tô, hiểu rồi chứ?”
Tơ máu trong mắt của Tô Chính Kiêu vẫn chưa tan biến, bàn tay lớn hất lên, quăng cô sang một bên.
Cả quá trình anh đều mang theo hận ý, không hề thương tiếc.
Mái tóc dài rối xù, gò má đỏ bừng giống như tụ máu, hoàn cảnh vừa khó xử lại vừa nhếch nhác.
Đường Tiểu Nhiên há to miệng hít thở.
Trái tim cùng lúc bị mười con dao đâm vào, hơn nữa còn đều đâm vào chỗ mềm yếu nhất, cô đau tới cùng cực.
Cô đứng không nổi, hai
Cuối cùng, vẫn là tay chống vào bàn mới khó khăn đứng dậy được.
Nhìn cô, Tô Chính Kiêu nói bằng giọng nói lạnh giá: “Bản thỏa thuận ly hôn ngày mai sẽ có người cầm tới cho cô, bây giờ, cút!”
Đồng tử của Đường Tiểu Nhiên phóng to, sau đó bỗng nhiên co rút lại.
Ừm, giống như có ai đó rắc nắm muối vào vị trí đang chảy máu, mang tới sự đau xót kịch liệt.
Kìm nén nỗi đau thấu xương đó, phản ứng của Đường Tiểu Nhiên lại bình tĩnh và lạnh lùng nằm ngoài dự liệu, giống như hai người hoàn toàn khác với một khắc trước, lạnh nhạt nói: “Được, tôi đợi.”
Cô không cãi, không quậy, anh cho, cô lấy.
Cất bước chân, cô đi ra khỏi phòng, khi sắp đi ra ngoài, bước chân hơi khựng lại, thuận thế hỏi một câu: “Còn giết tôi nữa không? Nếu không giết tôi thì tôi rời đi trước, tránh cho anh nuốt lời rồi lại đuổi theo.”
Thứ đổi lại lại là một tiếng gầm giận dữ: “Cút!”
“Được…”
CHƯƠNG 1515
Ở trên taxi.
Cảnh Hiên ngồi ở đó, Đường Tiểu Nhiên luôn ho không ngừng, gương mặt đỏ bừng đã mờ dần.
Cậu bé lo lắng, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lưng của cô: “Mẹ, mẹ chậm chút.”
Trong lòng vô cùng xót xa, lúc này, cơn đau giống như dây leo đang bò một cách không hề kiêng kỵ trong cơ thể của cô, chi chít, từ gót chân lên tới đỉnh đầu.
Đường Tiểu Nhiên không có nói chuyện.
Một lát sau, mới xót xa nói: “Để mẹ ôm con một lúc…”
Cảnh Hiên rúc vào trong lòng cô, lòng bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng sờ gương mặt nhỏ của cô.
Nếu nói người cô không nỡ nhất, đó chính là cậu bé.
Cô mang thai mười tháng sinh ra cậu bé, không có ai giúp cô, tất cả dựa vào bản thân từng chút chăm khôn lớn.
Cậu bé là tâm can của cô, miệng thịt trong trái tim cô.
Hốc mắt của cô cay cay, nước mắt trào ra, đưa tay hoảng loạn lau đi, không để nước mắt rơi xuống.
Cậu bé năm nay đã 8 tuổi, cô đã chăm sóc cậu bé 8 năm.
Bắt đầu từ khi chào đời, bao nhiêu ngày đêm!
Cảnh Hiên là đứa trẻ mẫn cảm, rúc ở đó, có thể cảm nhận được cảm xúc của cô: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Không nói chuyện, Đường Tiểu Nhiên cứ ôm cậu bé như vậy, yên lặng dựa vào bờ vai nhỏ của cậu bé.
Cậu bé rất nhỏ, còn quá nhỏ.
Bờ vai quá gầy yếu không gánh vác nổi cái gì, nhưng lúc này, lại biết nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, an ủi không lời.
Trong nháy mắt, cơ thể của cô dường như đau thấu tim gan.
Tô Chính Kiêu, còn không bằng một đứa trẻ 8 tuổi.
Về đến nhà, Cảnh Hiên chớp mắt: “Mẹ, con đói rồi muốn ăn gì đó.”
Đường Tiểu Nhiên gắng gượng nấu cho cậu bé một ít cháo.
Cô không ăn, loại tâm trạng hiện nay của cô, sao có thể ăn vào?
Cô không ăn, Cảnh Hiên cũng ăn rất ít, ăn một bát rất nhỏ.
Không có xem TV, sau khi tắm rửa thì cậu bé đã buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, tiếng hít thở bình ổn khẽ khàng.
Đường Tiểu Nhiên không buồn ngủ.
Cô đứng ở trước cửa sổ, không bật đèn.
Sắc đêm tối tăm đồng thời cũng nhuộm màu tối tăm cho phòng khách, đêm nay vậy mà không có trăng, giống như trái tim của cô không hề được thắp sáng.
Kiên trì 8 năm, lúc này cuối cùng đã mệt rồi, đã tổn thương, đã đau khổ, đã bi thương.
Cô, thật sự rất mệt.
Trong đầu, không khỏi hiện ra tình cảnh của năm đó.
Ngày đưa Cảnh Hiên mới sinh từ bệnh viện đi ra thì bị Tô Chính Kiêu tức giận đùng đùng chặn đường đi.