Hai người đang nói chuyện với nhau, nhưng khoảng cách có hơi xa, cô hoàn toàn không thể nghe rõ.
Nhưng, trên bàn trong phòng bao, lại có một bó hoa bách hợp màu trắng.
Nghe Hứa Mẫn Nhu nói, hôm nay cô ta tình cờ nhìn thấy anh đến tiệm hoa, mà bó hoa bách hợp màu trắng này, chắc chính là bó hoa mà anh chọn.
Chỉ là không ngờ tới, cảnh tượng này lại để cô nhìn thấy.
Thành phố S nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, lại có thể tình cờ gặp được như vậy, khiến người ta không khỏi cảm thấy nực cười.
“Đang nhìn gì đó cô giáo Diệp?” Thẩm Trạch Hy tò mò nhìn Diệp Giai Nhi đột nhiên dừng bước lại, không tiếp tục đi nữa.
Diệp Giai Nhi kéo suy nghĩ đang chạy xa của mình về, lặng lẽ thu lại tầm mắt, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, cô nói: “Không có gì, đã muộn lắm rồi, chúng ta mau đi thôi.
”
Thẩm Trạch Hy không nghi ngờ gì, liền gật đầu, như nghĩ tới gì đó, cậu quay người bước đến trước mặt cô.
Anh đứng đối diện cô, rồi thân hình cao ráo hơi khòm xuống, đội mũ, mang găng tay, trùm cô lại kín mít, sợ cô bị lạnh.
Hai người bắt taxi về nhà họ Thẩm, đã 12 giờ đêm mà Tô Tình vẫn chưa đi ngủ.
Vừa thấy hai người đi vào, bà liền nhíu mày, cực kỳ khó chịu hỏi: “Hai đứa đã đi đâu, sao muộn như vậy mới về?”
Diệp Giai Nhi nghe vậy thì định lên tiếng, nhưng Thẩm Trạch Hy đã giành nói trước: “Mẹ, chị dâu dạy phụ đạo tiếng Anh cho con.
”
Tô Tình nghe xong thì không tiện mở miệng nói gì nữa, chỉ nói: “Sau này nếu học tiếp thì cứ tới nhà họ Thẩm mà học, còn nữa, không được về nhà quá 12 giờ đêm.
”
“Tụi con đều lớn cả rồi, hơn nữa còn có người gác cổng, mẹ, có phải mẹ quá nghiêm khắc rồi không?” Thẩm Trạch Hy cười đùa tí tửng, chẳng hề nghiêm