CHƯƠNG 1522
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng là hai người đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi và bắt đầu xuất phát đến địa điểm đã chọn.
Cảnh Hiên rất phấn khích, tự mang giày thể thao cho mình, còn mặc cả quần áo thể thao.
Đến lúc ra cửa vẫn không quên bỏ hộp cơm vào trong ba lô rồi mang lên vai.
Đến Đại Hạp Cốc cần một tiếng đồng hồ.
Cảnh Hiên rất hào hứng.
Lần đầu tiên được đi du lịch với mẹ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Trong mắt Đường Tiểu Nhiên là cảm xúc ưu thương bao trùm, gió thổi không đi, nước tát không hết.
Con trai vẫn còn nhỏ, cậu không chú ý đến nhiều chuyện, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Trong lòng cậu chỉ biết rằng đây là lần đầu tiên đi ra ngoài chơi cùng với mẹ, cậu bé vui vẻ không chịu được.
Cách một lớp kính, cô nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, có làm thế nào cũng không thể vui vẻ.
Đại Hạp Cốc rất sâu, chân của Đường Tiểu Nhiên bất tiện nên đi tương đối chậm, Cảnh Hiên dù tò mò nhưng cũng nghe lời mẹ mà không tự mình chạy ra xa, vẫn luôn đi theo bên cạnh cô.
Bậc thang vừa cao lại vừa dài, còn hơi dốc đứng.
Cô lại một chân cao một chân thấp, đi vô cùng bất tiện, thậm chí còn có thể nói là khó khăn, bởi vì bậc thang quá nhỏ hẹp.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hiên đều là mồ hôi: “Mẹ ơi, mẹ đưa ba lô con mang cho.”
Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Nặng lắm, để mẹ mang là được rồi.”
“Con đã tám tuổi rồi, đã là một chàng trai nhỏ, chắc chắn có thể mang nổi mà,
Mặc dù gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hiên đầy vẻ non nớt nhưng lại rất cố chấp.
Không có cách nào khác, Đường Tiểu Nhiên bèn đưa ba lô cho cậu.
Cảnh Hiên vui vẻ mang ba lô ra sau lưng: “Mẹ ơi, con đã trưởng thành rồi, bây giờ đã có thể chăm sóc cho mẹ.”
Đường Tiểu Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng.
Trên bậc thang có lớp rêu xanh rất trơn trượt, chân cô lại không tiện đi xuống bậc thang, vẫn có chút khó khăn.
Xung quanh có rất nhiều người qua lại, thỉnh thoảng sẽ có người tò mò mà nhìn cô rồi nhìn chân cô.
Đường Tiểu Nhiên rụt rụt chân ra phía sau, đứng vững bước chân, che đi không muốn để cho người ta thấy.
Cảnh Hiên quay đầu nhìn lại.
Bàn tay nhỏ nhắn lau những hạt mồ hôi ở trên trán, tiện tay nhặt một nhánh cây trên mặt đất đưa tới trước mặt Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ ơi, mẹ nắm lấy cành cây đi, để con kéo mẹ.”
“Được rồi.” Cô đáp lại một tiếng, đứa bé càng hiểu chuyện thì càng làm người khác phải đau lòng.
Tay cầm nhánh cây nên tương đối dễ đi hơn, cô bước từng bước một.
Cảnh Hiên rất có kiên nhẫn, bước chân vô cùng chậm, thỉnh thoảng còn quay đầu lại vì sợ cô bị té ngã.
“Mẹ ơi, mẹ đi chậm một chút, không cần phải vội đâu, cứ đi ngang thì sẽ không bị té.”