CHƯƠNG 1536
Lâm Thanh thật sự rất vui.
Hai ngày tiếp theo, Đường Tiểu Nhiên đều bị giày vò giữa gục ngã và tự phục hồi.
Ban ngày cô sẽ tìm chuyện để làm, có thể phân tán lực chú ý, để cho mình đừng nhớ tới Cảnh Hiên nữa.
Nhưng mà trời vừa sập tối, khung cảnh yên tĩnh, cô sẽ không nhịn được mà nhớ tới Cảnh Hiên.
Nỗi nhớ càng ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn không có cách nào kiềm chế.
Trước kia cô đã từng tưởng tượng sẽ có một ngày ly biệt như thế này.
Chắc chắn sẽ đau đến nỗi đứt từng đoạn ruột, sự thật đã chứng minh đúng như vậy.
Thật ra kể từ lúc cô đồng ý kết hôn, cô cũng biết cuối cùng mình chỉ là cái bóng cho người khác, cô chắc chắn không thể mang Cảnh Hiên đi.
Còn đồng ý kết hôn là vì cô muốn nhìn Cảnh Hiên trưởng thành, muốn ghi nhớ tất cả mọi chuyện của cậu, muốn nhìn con mình trưởng thành.
Bây giờ xem như đã hoàn thành rồi.
Đến bây giờ cô vẫn còn có thể nhớ rõ Cảnh Hiên nói chuyện từ lúc nào, biết đi từ lúc nào, chữ đầu tiên mà cậu nói là chữ gì.
Cậu rất ngoan, những đứa nhỏ khác đều làm ầm ĩ, cậu thì chỉ ngoan ngoãn đi ngủ.
Sau khi tỉnh dậy thì sẽ cười khanh khách với cô, chưa từng khiến cô phải lo lắng, dường như là biết rằng một mình cô chăm sóc cho cậu là rất vất vả.
Trước kia cô là trẻ mồ côi, có Cảnh Hiên, cô mới có thể bước ra khỏi
Bây giờ cậu đã bị mang đi, cô lại quay về cuộc sống một mình như trước kia, lại hãm sâu vào trong sự cô đơn.
Cậu chính là đứa con trai mà cô phải trải qua đau khổ, phải kiên định mới có thể sinh ra.
Nhưng mà từ nay về sau cậu đã không còn thuộc về cô nữa, dường như gân cốt toàn thân đều đứt gãy.
Tám năm trước, cái gì cô cũng không có.
Tám năm sau, ngoại trừ thân thể bệnh tật, cô vẫn không có cái gì…
Thế giới này luôn luôn tàn khốc như thế.
Tàn khốc khiến người ta cảm thấy cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Từ nay trở đi, cô sẽ phải sống cuộc sống một mình.
Không còn bóng dáng nho nhỏ quay quần ở bên cạnh, không còn tiếng gọi mẹ của đứa con trai hiểu chuyện…
Nhưng mà cô biết mình phải nhịn.
Cho dù có giày vò đến cỡ nào thì cũng phải nhịn!
Ở một bên khác.
Nhà họ Tô.
Tô Chính Kiêu ngồi trên ghế salon, trước mặt bày một đống tài liệu, bây giờ anh đang làm việc.
Chú Lưu đứng ở bên cạnh muốn nói rồi lại thôi.
“Có chuyện gì?”
Tô Chính Kiêu hơi dừng bút lại, liếc mắt nhìn sang.