CHƯƠNG 1541
Người giúp việc lập tức trả lời: “Cậu chủ nhỏ vẫn còn chưa ngủ.”
“Được rồi, đứng canh ở ngoài cửa đi, đừng đi vào, cũng không cần phải quan tâm tới nó, có chỗ nào bất thường thì cứ nói với tôi.” Tô Chính Kiêu thấp giọng căn dặn.
“Vâng.”
Ngày hôm sau.
Bảy giờ, Tô Chính Kiêu bước xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị đầy đủ trên bàn.
Anh ngồi xuống.
Dường như là nhớ đến cái gì đó, Tô Chính Kiêu hỏi: “Mang cơm lên lầu chưa.”
Người giúp việc muốn nói rồi lại thôi, suy nghỉ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Anh Tô, anh vẫn nên lên lầu xem một chút đi.”
Nghe nói như vậy, ánh mắt của Tô Chính Kiêu khẽ chuyển động, anh bước lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra đập vào mắt là cảnh tượng hỗn độn.
Chỉ cần là đồ nào có thể ném thì toàn bộ đều bị ném bể, bao gồm cả bữa sáng vừa mới được đưa vào.
Cảnh Hiên cuộn người ngồi ngoài ban công.
Tô Chính Kiêu nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Là con ném?”
“Đúng vậy.”
Cảnh Hiên không hề sợ hãi, còn hất cầm lên, tấm lưng nhỏ ưỡn thẳng tắp: “Nếu như ba không cho con đi thì con sẽ ném hết đồ ở trong phòng.”
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu không hề tức giận, ngược lại còn cong đôi môi mỏng: “Không tồi, coi như vẫn còn có cốt khí, vẫn còn được.”
Ánh
“Còn có thể tiếp tục duy trì trạng thái này.”
Tô Chính Kiêu liếc mắt nhìn cậu bé, thản nhiên nói: “Nhưng mà dùng cách tuyệt thực để uy hiếp đối với ba mà nói là vô dụng.”
Anh là một nhà lãnh đạo, thứ mà anh cần nhìn thấy chính là thuần phục mà không phải là phản kháng.
Vừa mới nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Chờ đến lúc chú Lưu bước vào đã là hai giờ trưa.
Vừa đến nhà họ Tô, ông ta đi thẳng vào phòng Cảnh Hiên.
Lúc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi khô khốc tái nhợt của Cảnh Hiên, ông ta giật mình hỏi người giúp việc: “Cậu chủ nhỏ vẫn không chịu ăn uống?”
Người giúp việc gật đầu.
“Cậu chủ nói như thế nào?”
Người giúp việc trả lời thành thật: “Cậu chủ không cho quan tâm, nói là nếu ngất thì đưa đến bệnh viện.”
Chú Lưu cứng người.
Như vậy thật sự rất phù hợp với phong cách làm việc trước giờ của cậu chủ.
Cậu ấy làm việc rất tàn nhẫn.