Cô có thể nhìn thấy rất rõ, anh xuống xe trước, nhưng lại đi thẳng về phía trước chẳng thèm ngoảnh mặt lại.
Còn Thẩm Hạ Băng đang đi phía sau anh, trong ngực còn ôm bó hoa bách hợp mà cô đã nhìn thấy.
Thẩm Hải Băng đi rất chậm, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng lưng anh, không biết đang nghĩ gì.
Tim Diệp Giai Nhi hơi nhói đau, cô hít sâu một hơi, rồi xoay người, quay về ngồi xuống sofa.
Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, Thẩm Hoài Dương sải bước đi vào, khuôn mặt điển trai hơi thâm trầm.
Anh mặc áo bành tô màu đen, làm nổi bật vóc dáng cao ráo, to lớn, vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài mạnh mẽ, thật sự có vốn liếng để mê hoặc phụ nữ.
Cô khẽ cười, giả vờ không biết gì cả hỏi: “Sao muộn thế này chồng Thẩm mới về?”
Thẩm Hoài Dương nghe vậy thì hơi ngước mắt lên, nhìn về phía cô đang ngồi trên sofa rồi nhíu mày: “Cô vẫn chưa ngủ à?”
“Tôi cũng vừa mới về chưa được bao lâu, tối nay tôi cùng Trạch Hy đi tới nhà hát Opera xem đánh đàn, cũng mới kết thúc đây thôi.
”
Lúc nói, cô luôn nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của anh, muốn nhìn ra điều gì đó từ trong đó, nhưng kết quả lại rất thất vọng.
Vẻ mặt anh quá thâm trầm, như vòng xoáy vô hạn không thể nhìn thấy đáy, mà chỉ có sự bình tĩnh, nên cô hoàn toàn không thể nhìn ra điều gì đó.
“Sau này không được về nhà họ Thẩm quá 10 giờ, hơn nữa nếu cô rảnh rỗi đi xem biểu diễn cùng Trạch Hy, không bằng ở nhà họ Thẩm ôn tập giúp nó.
”
Giọng nói trầm thấp chứa đầy sự không vui, anh nhíu đôi mày anh tuấn, càng khó chịu hơn.
Lúc nói, anh đã cởi áo bành tô màu đen ra, để qua một bên.
Diệp Giai Nhi chỉ cười nói: “Chồng