CHƯƠNG 1594
Đường Tiểu Nhiên cảm thấy đáng ghét và buồn nôn, cô không thèm để ý.
“Hay là em đây kêu một tiếng anh trai cũng được…”
Đường Tiểu Nhiên còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái đứng trước mặt đã hét ầm lên: “Con mụ già ba mươi tuổi đứng bên đường quyến rũ bạn trai của người khác, có biết xấu hổ không hả?”
“Có sức mắng chửi người khác, không bằng giữ bạn trai của mình cho chặt đi kìa.”
Đường Tiểu Nhiên thản nhiên nói: “Loại bạn trai như thế này chắc chắn chẳng có ai đoạt đâu, với lại mong các người biết lịch sự, đừng có chen ngang hàng.”
“Loại bạn trai này, cô nói đàng hoàng cho tôi, bạn tai tôi sao hả?”
Lúc nói chuyện, cô gái hung hăng đẩy Đường Tiểu Nhiên một cái.
Bước chân Đường Tiểu Nhiên bất ổn lùi về phía sau mấy bước.
Cô gái lại che miệng cười lên ha hả: “Ôi chao, là bà cô què, bà cô què còn uống trà sữa?”
Giọng nói của cô ta rất lớn, những người xung quanh bị thu hút nên đồng loạt quay đầu.
Lúc này, Lưu Canh Hoằng vừa vặn chạy tới, anh ta bảo vệ Đường Tiểu Nhiên sau lưng mình, lạnh lùng nói: “Đừng có ép tôi phải ra tay đánh phụ nữ.”
Cô gái liếc mắt: “Bị què còn không cho người khác nói, tôi cứ muốn nói đó, bạn gái của anh là một bà cô què, đồ què, đồ què…”
Không thể kìm nổi lửa giận trong lòng, Lưu Canh Hoằng kéo ống tay áo lên, đi về phía cô gái.
Cô gái không hề sợ hãi, ngược lại trên mặt còn đầy vẻ khiêu khích đẩy đẩy bạn trai ở bên cạnh: “Còn
Người đàn ông phun nước bọt cái phèo, anh ta và Lưu Canh Hoằng liền lao vào đánh nhau.
Người đàn ông rất to con, trông vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng không ngờ là căn bản không phải là đối thủ của Lưu Canh Hoằng.
Mới đánh nhau được có mấy cái là đã bị Lưu Canh Hoằng đánh ngã xuống đất.
Những người xung quanh đều rất bất ngờ, bao gồm cả Đường Tiểu Nhiên.
“Xin lỗi đi.” Lưu Canh Hoằng đứng thẳng nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm ở dưới đất.
Người đàn ông còn đang kêu gào: “Muốn kêu tao xin lỗi hả? Không có cửa đâu! Có năng lực thì mày làm gãy cánh tay của ông đây luôn đi.”
Lưu Canh Hoằng liền đạp mạnh một cái.
Người đàn ông lập tức la lên như sói khóc quỷ gào, luôn miệng nói xin lỗi.
Chờ đến lúc mua được trà sữa thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Lưu Canh Hoằng nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, bởi vì do tôi mà hôm nay đã khiến cô không vui vẻ.”
Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Chuyện này đâu có liên quan gì tới anh, chỉ là gặp phải người không có đạo đức thôi.”
“Vì để biểu đạt sự áy náy, tôi mời cô ăn tối nha.”
“Không cần đâu.”
“Tôi cứ cố chấp đấy, nếu không thì sẽ cảm thấy áy náy và tội lỗi lắm.”
Không có cách nào khác, Đường Tiểu Nhiên đành phải đồng ý.