Chương 1656
Một lúc sau, Cảnh Hiên quấn khăn tắm trắng lạch bạch chạy ra. Cậu bé chui tọt vào trong chăn.
Đường Tiểu Nhiên cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Quần áo ngủ của con đâu? Vừa rồi con mang quần áo vào phòng tắm rồi mà, sao con không thay?”
Cảnh Hiên bĩu môi, có vẻ không vui, còn có chút bất lực, trả lời: “Ba giấu quần áo của con đi mất rồi. Ba nói con không giúp ba mà đi giúp người ngoài, nước phù sa lại để chảy ruộng ngoài.”
Đường Tiểu Nhiên nhíu mày, cũng không quá để tâm: “Vậy mẹ con mình ngủ thôi.”
Cảnh Hiên với tay cầm góc áo của cô, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sẽ chọn ba hay là chú Lưu?”
“Sao trẻ con như con mà hiếu kỳ thế? Mau ngủ đi.” Đường Tiểu Nhiên tránh không trả lời, chỉ đáp lại như thế.
Cô sẽ không chọn ai cả.
“Nếu là con, con sẽ chọn ba. Trước kia con chưa từng tiếp xúc với ba nên vẫn cảm thấy ba là người xấu, lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc, lại còn luôn nổi nóng với mẹ nữa, đã thế còn luôn không về nhà!”
“Nhưng bây giờ, con biết ba không phải là người như thế. Ba sẽ bế con, ba còn chơi xấu để ngủ cùng con nữa, có đuổi ba cũng không đi.”
Cảnh Hiên kể tới đây, trong lòng cảm thấy rất bó tay.
Ban đầu Đường Tiểu Nhiên cũng chỉ hờ hững nghe cậu bé kể chuyện thôi, nhưng khi nghe tới đây, cô bèn nhướng mày, hỏi: “Buổi tối ba ngủ cùng con à?”
“Vâng ạ. Lúc nào ba cũng dây dưa muốn ngủ cùng con, ba còn ôm con ngủ nữa. Hai người đàn ông mà ôm nhau kỳ quặc lắm ạ! Nhưng buổi tối ba ngủ sẽ gặp ác mộng, trán ba
“Ba nghe lời con đến bệnh viện tâm thần khám để bác sĩ kê đơn thuốc cho ba. Trước khi đi ngủ ba đều uống thuốc.” Cảnh Hiên dông dài kể chuyện.
Nhưng càng nghe cậu bé kể, Đường Tiểu Nhiên càng cảm thấy ngạc nhiên.
Trước kia anh không phải là người như thế. Anh không thể nào ôm người khác đi ngủ được!
Anh chưa từng muốn bước chân vào bệnh viện, thế mà bây giờ còn đến bệnh viện tâm thần!
Những chuyện này không khỏi khiến cô phải ngạc nhiên. Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là thay đổi tốt, trước giờ Cảnh Hiên chưa từng được nhận tình yêu của ba.
“Thực ra ba rất tốt. Thỉnh thoảng ba có nói nhiều một chút, ba còn không biết ngại nữa, nhưng thực sự ba là người tốt. Ba sợ buổi tối chân của mẹ không tiện đi lại cho nên mới bảo con ở đây chăm sóc mẹ! Nhưng mà vẫn phải xem mẹ thích ai đã. Cho dù mẹ chọn ai thì con cũng rất vui!”
Đường Tiểu Nhiên cảm thấy được an ủi.
Cô sống ba mươi năm cuộc đời không có thành tựu gì lớn.
Điều duy nhất đáng được gọi là thành tựu trong cuộc đời cô cũng chỉ có Cảnh Hiên.
Chỉ một câu nói non nớt của cậu bé cũng khiến trong lòng cô ấm áp như nắng xuân tháng ba.
Tắt điện phòng, hai mẹ con ôm chặt nhau cùng chìm vào giấc ngủ
Vầng trăng ngoài cửa sổ càng lúc càng lên cao, màn đêm càng lúc càng sâu.