Chương 1658
Tô Chính Kiêu âm thầm tự mắng mình một câu rồi vụng về thay quần áo cho cô hết sức vất vả.
Đến lúc thay xong, trên trán anh cũng đầy mồ hôi.
Khó chịu như phải chịu khổ hình vậy.
Khốn thật!
Anh không nhịn được lại chửi thề!
Tô Chính Kiêu cúi người bế ngang eo cô. Anh vừa gọi với vào phòng tắm vừa sải bước dài ra khỏi chung cư.
Cảnh Hiên vội vã theo sau.
Đến bệnh viện tốt nhất ở gần đó, bác sĩ vừa đo nhiệt độ vừa kê đơn thuốc.
Tô Chính Kiêu vẫn luôn bế cô suốt cả quá trình khám bệnh.
Mạch máu của cô quá nhỏ nên không tìm được ven, kim đầu tiên bác sĩ không cắm đúng ven khiến máu trào ra. Đường Tiểu Nhiên nhíu mày, đau đớn xuýt xoa.
Tâm trạng Tô Chính Kiêu vốn dĩ đã không tốt giờ, giờ lập tức phát cáu, gào lên với bác sĩ: “Cắm kim cũng không cắm đúng, anh còn làm bác sĩ gì nữa?”
Bác sĩ sợ hết hồn. Đến lúc đâm kim thứ hai, Đường Tiểu Nhiên vô thức giằng co. Cô không muốn bị đâm kim nữa.
Ý thức của cô rất mơ hồ, nhưng có thể cảm nhận được cơn đau ở cổ tay đang lan ra.
Cô ghét cảm giác đau đớn ấy.
Đúng lúc này, hơi thở nam tính phả lên khuôn mặt
Giọng nói ấm áp, còn đem theo cả yêu thương và cảm giác quan tâm mà chưa ai từng cho cô, khiến trong lòng cô rung động.
Cô gắng sức mở mắt. Cô muốn mở mắt để nhìn xem người nói với cô là ai.
Nhưng mí mắt cứ nặng trĩu như đeo đá kéo xuống. Cho dù cô gắng sức thế nào cũng không sao mở ra được…
…
Đợi đến khi Đường Tiểu Nhiên mở mắt tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhận ra khung cảnh xa lạ.
Trong giây lát, cô hoàn toàn tỉnh ngủ!
Nhưng vừa muốn ngồi dậy, cô mới để ý thấy tay mình đang cắm dịch truyền.
Cô lắc đầu rũ đi mơ màng, cố sức nhớ lại.
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Cảnh Hiên đi tới.
Cô ngồi dậy, hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”
Cảnh Hiên trả lời: “Tối hôm qua mẹ bị bệnh rất nghiêm trọng nên ba đưa mẹ tới bệnh viện.”
Đường Tiểu Nhiên cúi đầu. Cô để ý tới quần áo trên người: “Ai thay quần áo cho mẹ?”