Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Hoài Dương chớp chớp mắt, liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ rồi, nhưng sắc trời không sáng lắm.
Ánh mắt lại nhìn về phía bên cạnh, cô đã thay đổi tư thế ngủ thường ngày, không còn áp sát vào anh ngủ, cũng không ôm lấy cạnh hông anh nữa.
Mà là quay lưng về phía anh, co lại như đứa trẻ, ngủ ở cạnh giường.
Anh khẽ nhíu mày, tư thế ngủ của cô khiến trong lòng anh bỗng dâng lên một lửa giận vô hình, môi mỏng nhếch lên, bật ra tiếng hừ lạnh, chỉ hận không bóp chết cô.
Cô thì lại cố tránh xa thêm một chút…
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Thẩm Hoài Dương thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại lên, tay vén chăn lên, xuống giường.
“Tổng giám đốc, lúc chín giờ phải đi Trung tâm thương mại thế giới mới thị sát.
” Âm thanh của trợ lý Trần truyền tới.
“Ừ…” Anh khẽ đáp lại, sau đó bước vào phòng tắm, cúp điện thoại.
Sau đó laị đi vào phòng thay quần áo, khi đi ra, anh đã một thân âu phục, cao lớn mê người, ánh mắt hờ hững lướt qua bàn trang điểm, sau đó rời đi.
Đợi đến khi Diệp Giai Nhi tỉnh lại thì đã là tám giờ sáng, không sớm cũng không muộn, người đàn ông bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Cô đi xuống tầng, đi dạo vài vòng ở vườn phía sau nhà họ Thẩm, hít thở không khí trong lành, tậm trạng thoải mái, xua tan sự nặng nề trong lòng.
Buổi sáng, khi ăn sáng, Tô Tình không có ở đó, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể bình yên ăn bữa sáng rồi.
Thẩm Trạch Hy cầm bài thi tiếng Anh xuống, đặt ở trước mặt cô, trên gương mặt đẹp đẽ khôi ngô mang theo vẻ chờ mong.
Diệp Giai Nhi uống một ngụm cháo, có chút tức giận nói: “Đây là đang chờ tôi khen cậu sao?”
“Dĩ nhiên rồi.
” Thẩm Trạch Hy mở miệng tỏ vẻ đương nhiên.
Diệp Giai Nhi nhìn lần lượt từng đề một, hết sức nghiêm túc: “Muốn khen thì cũng có điều kiện, nhưng nếu cậu lại viết sai một từ vựng tiếng Anh thì